Cố Tiểu Tây

Chương 664




Cố Tiểu Tây nhắm mắt lại, cô thở ra một hơi.

Từ khi sống lại cô đã cố gắng kiềm chế sự thù hận do bi kịch đời trước, có lẽ bởi vì Cố Đình Hoài, lại có lẽ bởi vì Bạch Mân, chuyện xảy ra tối nay k1ch thích sự thù hận và tàn bạo trong xương của cô.

"Tiểu Tây, đợi bí thư chi bộ đến đây, em cứ đổ lên người chị là được, đừng nói là em làm." Bạch Mân cắn chặt răng, cô ấy cũng không mặc quần áo, chuẩn bị gặp bí thư chi bộ với dáng vẻ này, như vậy mới tìm được đồng cảm vì là người bị hại. Cố Tiểu Tây vì bảo vệ cô ấy nên mới đánh Hoàng Thịnh, cô ấy không thể để cô gặp chuyện không may.

Cố Tiểu Tây nhìn Bạch Mân, vẻ mặt cô ấy chật vật, khóe mắt đỏ au, trên mặt đất đều là quần áo bị xé rách, liếc một cái là có thể nhìn ra đã xảy ra chuyện gì, đêm nay qua đi, chỉ sợ thanh danh của Bạch Mân cũng bị phá hủy.

Mặc dù cô ấy không làm gì sai, thậm chí là một người bị hại đáng thương, nhưng chuyện này truyền ra ngoài, cũng sẽ trở thành một đề tài bất chính trong miệng mọi người, dư luận áp lực chết người, hơn nữa trong chuyện này trời sinh phụ nữ ở thế yếu hơn.

Bạch Mân rõ ràng cũng biết điều đó, biểu cảm cô ấy tĩnh mịch, mang theo sự im lặng, như đã chuẩn bị ứng phó hết thảy.

Giọng Cố Tiểu Tây dễ nghe như tiếng ngọc thạch va vào nhau, cô nhẹ giọng nói: "Không sao, chị coi như bị chó cắn một cái là được, đừng nói em tới kịp, mặc dù chị xảy ra chuyện gì, anh em cũng sẽ cưới chị, chị nên tin anh ấy."

Cô rất tin tưởng những lời này, anh cả cô Cố Đình Hoài không làm được gì lớn, nhưng chỉ có tấm lòng sẽ không thay đổi.

Cho dù Bạch Mân xảy ra chuyện gì, anh ấy đều sẽ đứng về phía cô ấy.

Bạch Mân nghe thấy Cố Tiểu Tây nhắc đến Cố Đình Hoài, tròng mắt cô ấy giật giật, giống như toát ra hy vọng, nhưng khi nhìn thấy quần áo rách rưới trên mặt đất, vẻ mặt tái nhợt, cô ấy cười buồn bã: "Chị không xứng."

Cố Tiểu Tây nhíu mi, cô còn muốn nói vài lời an ủi, Hoàng Thịnh nằm trên đất lại phát ra tiếng r3n rỉ.

Cố Tiểu Tây rũ mắt nhìn, ngồi xổm xuống, cô dựa vào điểm mù dùng năng lực chữa khỏi cho Hoàng Thịnh, những vết thương ngoài da chuyển biến tốt đẹp trong giây lát, Hoàng Thịnh vốn có ý thức mơ hồ kêu r3n không dừng bỗng ngừng lại, anh ta còn giật giật cánh tay theo bản năng.

Dường như anh ta không dám tin, vẻ mặt mờ mịt ngồi dậy, cảm giác đau thấu tâm can vừa rồi đã biến mất.

Hoàng Thịnh cúi đầu nhìn, nếu không phải có vết máu loang lổ trên lưng, anh ta còn tưởng vừa rồi mọi thứ chỉ là ảo giác, đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ tối nay anh ta uống rượu say? Xuất hiện ảo giác?

Anh ta vừa suy nghĩ, Cố Tiểu Tây cong môi, cô lại nhặt cây gậy lên, đập mạnh vào người anh ta.

Hoàng Thịnh còn chưa phản ứng lại, đã bị một cây gậy đánh ngất, cây gậy đập rơi xuống lưng anh ta như mưa, Cố Tiểu Tây trút giận như vậy, Hoàng Thịnh đã không còn là người nữa, quần áo dính máu dán sát vào lưng, vô cùng thê thảm.

Cố Tiểu Tây vén tóc dài rũ xuống, cô nghe thấy tiếng động ngoài cửa, mới chậm rãi ngồi xuống trị liệu ch Hoàng Thịnh, đồ không bằng súc sinh như anh ta phải bị tra tấn như vậy.

Bạch Mân xem đến ngây người, quên cả ngăn cản, mà Hoàng Thịnh nằm trên đất hoàn toàn bất động.

Cố Tiểu Tây vừa mới chữa khỏi vết thương cho Hoàng Thịnh, Uông Tử Yên và Kim Xán thở hồng hộc chạy vào.

"Nguyệt, Tiểu Tây, sao chị lại chạy nhanh như vậy?" Uông Tử Yên xoa eo, hơi thở dồn dập, Kim Xán cũng không tốt lắm, tố chất cơ thể cô ấy yếu nhất, nếu không phải vì chờ cô ấy, Uông Tử Yên và thiếu niên kia đã đến từ trước.

Thiếu niên không đi vào, chỉ đứng bên ngoài nhìn thoáng qua Bạch Mân: "Chị Tiểu Bạch, chị không sao chứ?"

Bạch Mân thấy vậy thì biết tại sao mấy người Cố Tiểu Tây lại quay lại đây, mặt cô ấy dịu đi, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn Thạch Đầu, nếu hôm nay em không gọi bạn chị quay lại, thật sự đã xảy ra chuyện lớn."

Thiếu niên Tiểu Thạch Đầu vội vẫy tay, cũng không nói gì, vẻ mặt thẹn thùng.