Cố Tiểu Tây

Chương 487




Thật vất vả mấy người họ mới có thể chạy ra khỏi đại đội Liễu Chi để đến đây, tuy rằng Lý Vệ Đông đã chết, nhưng hầu như tư tưởng của mỗi người ở nơi này đều lạc hậu và cổ lỗ sỉ, lúc làm việc vừa ngu dốt lại vừa cực đoan, nếu bọn họ quay trở về thì làm sao có thể có một cuộc sống yên ổn?

Huống hồ địa vị của Lý Vệ Đông ở đại đội Liễu Chi rất cao, bọn họ bỏ chạy khi ông ta vừa chết giống như họ đã biết trước những việc sẽ xảy ra thì khó tránh khỏi có người dựa theo những việc này mà suy diễn ra việc khác, ngược lại sẽ trả thù bọn họ, đến lúc đó chỉ sợ là họ có chết cũng chưa có ai biết được.

Uông Tử Yên cũng cắn chặt môi, ngẩng đầu liếc nhìn Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu một cái, trong mắt tràn đầy sự cầu khẩn.

Nhưng ngược lại Lôi Nghị lại cứng đầu cứng cổ không mở miệng, chỉ có bàn tay đang lôi kéo Kim Xán của anh ấy cũng đang siết chặt, tỏ vẻ thấy chết cũng không sợ.

"Lôi Nghị... Tử Yên..." Yến Thiếu Ương nằm sấp trên giường bệnh, nện mấy cái lên gối một cách vô lực.

Cậu ấy cúi đầu, đáy mắt nóng lên, cậu ấy còn nhớ rõ ngày họ rời khỏi đại đội Liễu Chi, mặt trời trên cao chiếu rọi, khi bọn họ chạm mặt nhau ở bệnh viện thì trên mặt đều đang cười, trong nụ cười đều ẩn chứa cảm giác sống sót sau tai nạn và hy vọng cuộc sống sau này đều sẽ trở nên ấm áp.

Vào lúc Ngưu Tấn và Yến Thiếu Ngu đánh nhau, Yến Thiếu Ngu trực tiếp ngáng chân làm cho Ngưu Tấn ngã sấp mặt, gương mặt chữ điền của ông ta nện lên trên sàn nhà phát ra một tiếng “rầm”.

Ba người Uông Tử Yên, Lôi Nghị, Kim Xán cùng nhau hít một hơi khí lạnh, nhìn về phía Yến Thiếu Ngu bằng ánh mặt ngạc nhiên.

Bọn họ và Yến Thiếu Ngu đều là con cháu của đại viện tách nhau ra rồi đi đến huyện Thanh An, không quen biết lẫn nhau cho nên chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng Yến Thiếu Ngu ra tay đánh Ngưu Tấn bao giờ, ở trong mắt bọn họ, Ngưu Tấn là người hướng dẫn, thật sự rất có uy đối với bọn họ.

Nhưng cảnh tượng trước mắt này đã đánh vỡ nhận thức của bọn họ, trong phút chốc họ đều nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

Ngưu Tấn giật mình, giãy dụa đứng dậy, gương mặt căng chặt nhìn về phía Yến Thiếu Ngu: "Cậu! Yến Thiếu Ngu, tôi không có cách bắt được cậu, nhưng cậu chờ đó, tôi sẽ gửi điện báo tới thủ đô ngay lập tức, sẽ có người đến trị cậu! Cậu chờ đó cho tôi!"

Ông ta nói xong thì chuẩn bị chạy, nhưng lại bị Yến Thiếu Ngu níu chặt áo giữ lại.

Yến Thiếu Ngu đánh cho Ngưu Tấn ngã trên đất, một tay ấn mặt ông ta xuống đất, một tay thò vào hành lý đặt ở cạnh cửa lật tới lui vài cái, một lát sau lấy ra một phong thư còn nguyên vẹn đặt ở trước mặt Ngưu Tấn, thản nhiên nói: "Không cần gửi điện báo, tôi phải đi rồi."

Cố Tiểu Tây nghe vậy thì sắc mặt đột biến, cô nhìn bóng dáng thon dài của Yến Thiếu Ngu, mím chặt đôi môi đỏ mọng.

Hèn gì, hèn gì nét mặt của anh hôm nay kỳ lạ như vậy, lúc nhìn cô cũng luôn tỏ vẻ muốn nói lại thôi, thì ra cô đã đoán đúng, vào lúc vết thương của Yến Thiếu Ương cần trị liệu mà lại không có thẻ bài ngọc cho nên anh quyết định rời đại đội sản xuất Đại Lao Tử trước.

Cố Tiểu Tây khẽ nhíu mày, cảm xúc trên mặt cũng phai dần, đột nhiên không muốn nói cái gì nữa.

Tuy rằng cô biết sẽ luôn có một ngày như thế này, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có cảm giác hụt hẫng.

Ngưu Tấn nhìn thấy phong thư trước mặt, giãy dụa một chút, nghi ngờ hỏi: "Thư giới thiệu của quân khu thứ tám à?"

Yến Thiếu Ngu lấy tay vỗ vào mặt Ngưu Tấn, giọng nói cực lạnh: "Tôi biết ông là người của ai, trước kia cũng là vì lòng tôi còn chút vướng bận, hiện giờ tôi rời khỏi đây đi đến thủ đô thì ông cảm thấy còn ai có thể cản được tôi? Hay là ông thật sự nghĩ rằng nhà họ Yến hiện tại chỉ là chó cụp đuôi, mặc cho các người đè đầu cưỡi cổ à?"

Ánh mắt của Ngưu Tấn không ngừng lập lòe thay đổi, nhưng lại không dám lên tiếng phản bác.

Quân khu thứ tám, là quân khu có lực lượng mạnh nhất nước Z, cũng là quân khu có quyền hạn lớn nhất!

Theo ông ta được biết thì quân khu thứ tám sở hữu và quản lý năm tập đoàn quân, bốn sư đoàn cảnh vệ và năm sư đoàn vũ trang cơ động, tổng lực lượng gần năm trăm ngàn người, ngoài ra còn có sư đoàn xe tăng, lữ đoàn công binh và đại đội quân đặc chủng này nọ đều cực kỳ đầy đủ.

Hơn nữa, ông ta còn nhớ chỉ huy quân đội của quân khu thứ tám là vị kia, sao ông ấy lại có dính dáng tới nhà họ Yến nữa?

Trong lòng Ngưu Tấn hoảng loạn, ông ta suy nghĩ không ngừng, đúng rồi, khi nhà họ Yến còn đang huy hoàng thì nơi nhà họ quản lý lại đúng là quân khu thứ tám này, sau khi nhà họ Yến lụn bại thì vị kia mới thăng chức, vậy mà ông ấy lại bằng lòng giúp Yến Thiếu Ngu một phen, vậy thì trong việc này có bí ẩn nào đó hay không?

Yến Thiếu Ngu nhướng mắt, cầm phong thư đứng lên: "Sẽ không có một ai quay về đại đội Liễu Chi, nhớ kỹ lời tôi nói."

Thế mà lúc này Ngưu Tấn lại câm như thóc, không có một chút bác bỏ nào, nhìn chằm chằm vào Yến Thiếu Ngu một cái rồi bước chân vội vàng và đột ngột rời khỏi bệnh viện, về phần mấy đứa lính lác như Lôi Nghị Uông Tử Yên thì đã không còn quan trọng đối với ông ta nữa.