Cố Tiểu Tây

Chương 306




Khi Cố Tiểu Tây nghe thấy hai chữ "Nhược Nhân", bàn tay đang vẽ tranh của cô bỗng nhiên dừng lại.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Phan Nhược Nhân, trong mắt lóe lên một chút kỳ lạ.

Ngay khi Tống Kim An ngẩng đầu lên, anh ta đã bắt gặp khuôn mặt trái xoan trắng nõn của Cố Tiểu Tây, cô còn xinh đẹp hơn trong tưởng tượng của anh ta.

Anh ta nghĩ Cố Tiểu Tây đang nhìn mình, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên đỏ bừng lên, ấp úng hồi lâu nói không nên lời.

Phan Nhược Nhân nhận ra Tống Kim An ở bên cạnh có gì đó không thích hợp, nhìn theo tầm mắt của anh ta thì bắt gặp đôi mắt mèo trong veo và đen láy của Cố Tiểu Tây, trong lòng không khỏi hốt hoảng, trong mắt cũng hiện lên một tia chán ghét.

Cố Tiểu Tây bắt được sự chán ghét trong mắt cô ta, cô hơi muốn cười.

Đời trước, cô và Phan Nhược Nhân nhìn nhau đã thấy ghét, đời này bọn họ vẫn như vậy.

Cô lại liếc qua Tống Kim An, ừm, vẫn là dáng vẻ đời trước, không phải bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa; cũng không tính là ra vẻ đạo mạo. Quả thật Tống Kim An này là người tốt từ trong ra ngoài, đáng tiếc anh ta không biết nhìn người.

Điền Tĩnh rõ ràng không hề tử tế gì, trước khi cô ta dây dưa với Tống Kim An thì nhiều nhất cũng chỉ được tính là một nhân vật phản diện hơi hung ác, nhưng sau này nương nhờ vào thế lực của Tống Kim An thì việc ác bất tận, hại cô triệt để cửa nát nhà tan.

Trong [Tấn thư]* có một câu nói rất thích hợp với Tống Kim An: Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết.

_*Tấn thư: “Là một sách trong 24 sách lịch sử Trung Quốc ( Nhị thập tứ sử), do Phòng Huyền Linh và Lý Diên Thọ phụng mệnh Đường Thái Tông biên soạn vào năm 648. _

_*Tấn thư: “Là một sách trong 24 sách lịch sử Trung Quốc ( Nhị thập tứ sử), do Phòng Huyền Linh và Lý Diên Thọ phụng mệnh Đường Thái Tông biên soạn vào năm 648. _ lịch sử Trung Quốc Nhị thập tứ sử Phòng Huyền Linh Lý Diên Thọ Đường Thái Tông 648

Nếu như đời này Tống Kim An không yêu đương với Điền Tĩnh, cô và anh ta chỉ là những người xa lạ, ngược lại thì sẽ là kẻ thù.

Kẻ thù không chết không thôi.

Mặc dù cô biết thế lực sau lưng Tống Kim An rắc rối phức tạp, nhưng cô là người đã sống một đời, có gì mà không dám nghĩ?

Người sống thì luôn có hy vọng.

Cố Tiểu Tây thu hồi ánh mắt, lại lần nữa vùi đầu vào bên trên giấy vẽ.

Tống Kim An hơi mất mát nhìn cô một chút, lần đầu tiên anh ta cảm nhận rõ ràng cái gì gọi thất bại, anh ta nhìn thấy sự hờ hững, thậm chí là lạnh lùng trong mắt Cố Tiểu Tây, dường như cô không có ấn tượng tốt về mình.

Phan Nhược Nhân cười ha ha, thấp giọng nhắc nhở: "Anh họ, đây cũng không phải người hiền lành gì đâu."

Tống Kim An nhíu mày: "Nhược Nhân, đừng có lúc nào cũng tùy tiện đánh giá người khác, như thế không tốt."

Anh ta thật sự rất đau đầu với người em gái họ này, trước khi rời Bắc Kinh, dì và mẹ anh ta đã dặn là phải chăm sóc tốt cho em họ, nhưng tính tình cô gái này không tốt, gây rắc rối khắp nơi, anh ta thật sự không biết phải đối phó như thế nào.

Trước kia cô ta nghe lời Thiếu Ngu nhất, nếu là Thiếu Ngu...

Nghĩ đến Yến Thiếu Ngu, Tống Kim An không khỏi nhìn sang người đang ngồi trong góc.

Yến Thiếu Ngu vẫn duy trì tư thế ban đầu, một chân dài đặt ngang, một chân hơi co lại, ngay cả tư thế ngồi cũng ngang ngược bất cần, máu của anh chảy dọc theo ngón tay tí tách nhỏ xuống, người người ta nhìn mà sợ hãi.

Tống Kim An chau mày, ngẫm nghĩ rồi vẫn đi tới gần.

Anh ta duỗi tay lắc vãi Yến Thiếu Ngu, thấp giọng nói: "Thiếu Ngu, Thiếu Ngu? Vết thương của anh không thể trì hoãn được nữa, Nhược Nhân mang theo hòm thuốc, anh để cho em ấy cầm máu đi? Chúng ta đã rời khỏi thủ đô, đừng cư xử theo cảm tính nữa."

Dường như Yến Thiếu Ngu không ngủ, anh nâng cái tay bị thương lên, rồi đẩy Tống Kim An ra.

Tống Kim An ngã ngồi trên thùng xe bán tải, trong nháy mắt Yến Thiếu Ngu bị một đám thanh niên trí thức trợn mắt nhìn sang.

"Yến Thiếu Ngu! Anh còn còn tưởng mình vẫn là anh ba oai phong trong đại viện à?"

"Anh năm bằng lòng đối xử tốt với anh, chúng tôi cũng không phản đối, bớt ra vẻ đi!"

"Tôi thấy anh ta đang thèm đòn thì có!"

“..."

Nhóm thanh niên trí thức lập tức chia thành ba nhóm, một nhóm sáu người do Tống Kim An dẫn đầu, một nhóm ra mặt cho Yến Thiếu Ngu, và một nhóm nữ sinh trung lập co rúm lại trong góc, vùi đầu vào đầu gối, coi như không hề nhìn thấy tất cả trò hề này.