Cố Tiểu Tây

Chương 1147




Hai người từ trong phòng đi ra, Cố Tiểu Tây mới nhìn thấy hóa ra chuyến đi này không chỉ có mình Yến Thiếu Ngu trở về.

Cô có chút căng thẳng nhìn một cặp nam nữ trung niên ngồi ở phòng ngoài. Vẻ mặt người đàn ông trông nghiêm túc, dường như không hay cười, lúc nhìn thấy cô thì cũng muốn cười với cô, nhưng nụ cười ấy còn trông khó coi hơn là khóc, ngược lại khiến người ta thấy buồn cười.

Người phụ nữ dở khóc dở cười, vỗ người đàn ông một cái, tức giận nói: “Anh đừng có cười, kẻo dọa Tiểu Tây.”

Bà ấy nói xong đứng lên, đi tới trước mặt Cố Tiểu Tây, trên gương mặt khí chất lộ ra vẻ ấm áp, ánh mắt dịu dàng vô cùng. Bà ấy cúi đầu nhìn cái bụng nhô cao của cô, giọng nói phát ra càng mềm mại hơn: “Rất vất vả đúng không?”

Cố Tiểu Tây có chút câu nệ mà lắc đầu, muốn chào hỏi nhưng lại cảm thấy có chút đường đột.

Ngược lại Yến Thiếu Ly ở bên cạnh rõ ràng đã khóc một phen, lớn tiếng nói: “Chị dâu, đây là cha mẹ đấy!”

Cô ấy chen vào như vậy, làm Cố Tiểu Tây có chút dở khóc dở cười, ngược lại không còn căng thẳng, cô cong môi mỉm cười với Yến Thú Chi và Kỷ Thanh: “Cha mẹ, con không vất vả, chẳng qua khiến hai người cực nhọc tới đây một chuyến.”

Kỷ Thanh mỉm cười lắc đầu, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, dịu dàng nói: “Con à, cảm ơn con.”

Bà ấy phải cảm ơn rất nhiều, cảm ơn cô đã cứu Thiếu Đường, chữa khỏi bệnh ngốc cho Thiếu Đường, giải được khúc mắc cho người làm mẹ này. Lại cảm ơn cô đã cứu Thiếu Ương, để thằng bé không phải buồn rầu rồi thất bại. Cảm ơn cô đã kiên định chọn con trau mình, cùng thằng bé trải qua mưa gió.

Cảm ơn cô vì đã làm mọi thứ trở nên viên mãn.

*

Ở thủ đô, gần cuối năm, đại viện quân khu vang lên tiếng pháo nổ trên không trung, tiếng dây pháo vang lên đùng đùng.

Bọn nhỏ trong đại viện đều chặn trước cửa nhà họ Yến, thét to đòi kẹo mừng.

Hôm nay chính là anh ba Yến và vợ tổ chức hôn lễ bù, chỉ cần là người có thân phận địa vị ở thủ đô thì đều đến, thậm chí người dẫn đầu là Tần Hữu Công cũng đích thân tham dự, còn làm người chứng kiến trong hôn lễ của hai người.

Mấy tháng trước, trước khi phe Khương rơi đài, vạch trần chuyện hãm hại nhà họ Yến, vợ của Khương Bính Nhung là Kỷ Nhiên đã tự mình tham dự tòa án quân sự, nói ra quá trình mình ngụy tạo thư tín. Nửa đường, Lãnh Trung Dịch cũng xuất hiện, làm chứng cho sự trong sạch của nhà họ Yến.

Có nhiều chứng cứ để chứng minh trong sạch, Yến Thú Chi và Kỷ Thanh được ra tù, nhà họ Yến một lần nữa khôi phục vinh quang như ngày xưa.

Nhưng nhà họ Yến vẫn khiêm tốn như lúc trước, mặc dù Yến Thú Chi một lần nữa nắm giữ quân quyền, cũng chuyển về đại viện đã lâu, nhưng cũng không tham dự những lời mời của người bên ngoài. Hàng xóm cùng ở đại viện cũng chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy Kỷ Thanh dẫn con dâu ra trồng hoa.

Đáng nhắc tới chính là, hiện giờ con trai trưởng của nhà họ Yến cũng ở quân khu, đồng thời trong tay còn nắm quyền lớn.

Hai cha con một nhà, đều là thủ trưởng cấp tướng, quân quyền nắm trong tay, vinh quang gia tộc thậm chí còn mạnh mẽ hơn năm đó. Có lẽ là do đã trải qua một kiếp, khác với lúc trước, thủ đoạn của hai cha con này đều rất đanh thép, khiến những người nhòm ngó đến nhà họ Yến đều phải sợ hãi.

Nhà họ Yến rất khiêm tốn, nhưng tiệc cưới bù hôm nay lại vô cùng long trọng.

Gia đình Tống Lâm ở sát vách nhà họ Yến bởi vì bị cuốn vào đảng phái phe Khương mà bị liên lụy, hiện giờ chỗ ở này đã được chia lại cho Yến Thiếu Ngu.

Tiệc cưới chính thức bắt đầu lúc 10:08 sáng.

Khi Cố Tiểu Tây khoác lấy cánh tay Cố Chí Phượng, đi qua thảm đỏ thật dài, nụ cười trên gương mặt chứa đầy hạnh phúc, trải qua chấp niệm và đau đớn của kiếp trước, cô mới biết được hạnh phúc trên thế gian này lại có thể đơn giản đến thế.

Khách khứa ngồi hai bên thảm đỏ rất nhiều, Ngụy Lạc, Hình Kiện, Vạn Thanh Lam, Trình Lăng, Hạ Lam Chương... Trên mặt mỗi người đều mang nụ cười chúc phúc, khi cô nhìn qua, cũng nâng ly với cô, uống ngụm rượu mừng này.

Yến Thiếu Ngu cầm bó hoa đứng ở cuối thảm đỏ, hôm nay anh mặc một bộ quân trang, quân hàm lóe sáng, gương mặt vốn dĩ kiêu ngạo ngang ngạnh mà hôm nay lại có vẻ dịu dàng hiếm thấy, đôi mắt hoa đào rạng rỡ chiếu sáng, lại tôn lên vẻ dịu dàng của anh, suýt nữa khiến người ta nhận không ra.

Lăng Gia đụng đụng vai Kỷ Vĩ Cần, nhỏ giọng nói thầm: “Hôm nay thật sự người này cũng ra trò phết đấy.”

Kỷ Vĩ Cần trừng mắt: “Sao cậu lại nói anh ba như vậy? Anh ba vẫn luôn…”

Nói xong, anh ấy lại gần nhìn thử, hiển nhiên cảm thấy câu nói bị nghẹn ở cổ không thể nói nên lời, ngượng ngùng cười một tiếng, trong lòng thầm trách một câu, đừng nói, thấy cũng đúng thật.