Cố Tiểu Tây

Chương 1054




Lúc Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu đến quân khu, trời đã tối đen. Tuy nhiên, hiện tại chính là lúc mà hầu hết binh sĩ quay trở về quân khu sau kỳ nghỉ dài hạn, tiếng động cực kỳ ồn ào náo nhiệt. Trên đường đi, bọn họ còn gặp phải vài chiến hữu quen thuộc và bọn họ đều muốn cùng đi báo cáo sau khi quay lại.

Đối mặt với cặp vợ chồng mới cưới Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu, trên mặt mọi người đều lộ rõ sự ngưỡng mộ.

Tuy đã vài ngày trôi qua, nhưng hai người này cũng không có bỏ lỡ ánh hào quang lúc thực hiện nghi lễ trao tặng quân hàm.

Đáp lại ánh mắt của những người khác, Cố Tiểu Tây đều nở một nụ cười ấm áp. Sau này, bọn họ sẽ ở lại quân khu số 8 này lâu dài, nói thế nào thì cũng phải có quan hệ tốt đẹp với "bạn bè và người thân ở quê nhà" đúng không?

Khi đến hậu cần văn phòng, bọn họ phải điền vào các mẫu đơn và nhận lấy chìa khóa của phòng ký túc xá "Hợp pháp ở chung".

Quân khu số 8 được xây dựng ở trên một hải đảo, diện tích rất lớn, mà lầu gia chúc cũng chiếm cứ diện tích rất lớn. Những ngôi nhà đều nằm san sát nhau, không lớn không nhỏ, nhưng trông chúng rất có hơi thở người sống và xung quanh được bao bọc bởi tiếng quân sáo và quân ca hòa vào nhau càng tăng thêm sức mạnh.

Sau khi tìm thấy ký túc xá, Yến Thiếu Ngu cầm chìa khóa mở cửa, một lớp bụi bay tới, trông có vẻ đã lâu không có người ở.

Đầu lông mày của anh nhăn lại, anh tiến lên thu dọn tấm ván giường một chút, lau sạch tro bụi ở trên tường rồi nói với Cố Tiểu Tây: "Mấy ngày nay ngồi xe, em cũng mệt mỏi rồi, em ngồi ở kia nghỉ ngơi đi. Anh đi dọn dẹp. Đợi chút nữa, không cần nấu cơm đâu, chúng ta tới căn tin ăn đi."

Ở bên ngoài từng ký túc xá đều có bếp lò, thỉnh thoảng từng gia đình sĩ quan sẽ nếu chút thịt khô và xương sườn để cải thiện bữa ăn.

"Hai người sẽ thu dọn nhanh hơn. Hơn nữa, em ngồi xe, chẳng lẽ anh không có ngồi xe hay sao? Cùng nhau dọn nhà đi." Cố Tiểu Tây liếc anh một cái, cô xắn tay áo lên, múc nước bắt đầu lau sạch bàn ghế

Mặc dù phòng đã lâu không có người ở, nhưng cơ sở vật chất vẫn còn nguyên vẹn.

Yến Thiếu Ngu bất đắc dĩ mỉm cười, hai người nhanh chóng dọn dẹp, tốc độ dọn nhà thật sự nhanh hơn rất nhiều.

Sắc trời dần tối, Cố Tiểu Tây thắp đèn dầu lên, qua ánh đèn lờ mờ chiếu sáng căn phòng ký túc xá không lớn, tăng thêm sự ấm cúng.

Căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, không nhuốm bụi trần, Cố Tiểu Tây thở phào nhẹ nhõm, ném một ánh mắt cho Yến Thiếu Ngu. Anh đóng cánh cửa phòng lại, kéo rèm xuống, chỉ trong một cái chớp mắt tiếp theo, ở bên trong căn phòng xuất hiện thêm rất nhiều đồ dùng hàng ngày.

Chậu rửa mặt, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn mặt, dép lê, vỏ áo gối, cái chén, giá áo,... tất cả đều bày la liệt khắp cả bàn. Đây đều là những đồ đạc được mua ở thành phố Phong cả. Chẳng qua chúng đã được cô đưa trực tiếp vào không gian Tu Di, không cần phí sức vận chuyển.

Cố Tiểu Tây nhướng mày, khuôn mặt tinh xảo hơi lộ ra mấy phần đắc ý, hỏi: "Thế nào, lần này cái gì cũng không thiếu đúng chứ?"

Yến Thiếu Ngu bật cười, nói: "Cũng chỉ có em mới sử dụng năng lực này trở thành nhà kho thôi."

"Anh thì biết cái gì? Cái này được gọi là biết tận dụng có được chưa? Ra quân đội một chuyến có bao nhiêu phiền phức cần em phải nói nữa không? Đồng chí muốn ra ngoài đi mua sắm đồ đạc còn phải đi đăng ký nữa, chẳng bằng chúng ta chuẩn bị sẵn từ trước thì hơn." Cố Tiểu Tây hùng hồn nói.

Khuôn mặt của Yến Thiếu Ngu tươi cười, phụ họa nói: "Nói rất có lý, thật sự bởi vì có Tiểu Tây ở đây nên tiết kiệm được rất nhiều sức lực."

Cố Tiểu Tây cong môi cười nói: "Hiện tại, nấu cơm cũng quá muộn rồi, chúng ta tới căn tin ăn cơm sao?"

Lần này, cô mang theo rất nhiều hạt giống tới đây vì muốn gieo trồng ở trong không gian Tu Di để thu hoạch được nhiều cây trồng mới mẻ hơn. Hơn nữa, cô cũng có thể mua một ít hạt giống rau củ quả địa phương ở thành phố Hoài Hải để trồng trọt. Tuy rằng đang ở quán khu nhưng cô cũng không thể để bản thân thua thiệt, phải không nào?

Yến Thiếu Ngu gật đầu, anh đang định nói chuyện, ở bên ngoài liền vang lên một giọng nói quen thuộc: "Em gái Cố ở nhà này sao?"

Cố Tiểu Tây hơi ngạc nhiên, nói: "Hình như là chị dâu Thành."