Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cố Tiểu Tây

Chương 1040




"Không phải chỉ là chụp một kiểu ảnh thôi sao, xem anh như thế kìa!" Cố Tích Hoài liếc mắt nhìn anh ta, anh ấy có chút nhìn không được.

Từ xưa đến nay, Cố Duệ Hoài vốn độc miệng. Lúc này, anh ta lại không phản bác, mà chỉ nhếch miệng cười, khí tức u ám ở trên người lập tức biến mất không ít. Nếu như anh ta không bị què chân, chắc hẳn là anh ta cũng là chàng trai được các cô gái yêu thích.

Cố Chí Phượng quay đầu nhìn thoáng qua, trong mắt ông ấy đầy phức tạp, nhưng chiếm đa số là sự vui vẻ và thả lỏng.

"Đều đã chuẩn bị xong rồi chứ? Nghe tôi chỉ huy, cười…"

Nhiếp ảnh gia vừa dứt lời, trên mặt tất cả mọi người đều nở một nụ cười. "Tách" một tiếng, khung cảnh cả nhà chụp chung đã được thể hiện rõ ở trên tấm ảnh. Đây mới thực sự đúng theo tên gọi là bức ảnh chụp chung của cả nhà.

Chụp hình xong, Cố Duệ Hoài do dự tiến lên, đôi lông mày căng thẳng nhíu lại nhưng anh ta vẫn đi tới trước mặt Cố Tiểu Tây, giọng nói run rẩy: "Tiểu Tây, cám ơn em, chúc em trăm năm hạnh phúc và vui vẻ."

Vẻ mặt của Cố Tiểu Tây lạnh nhạt, cô đáp lại: "Cảm ơn."

Cô để Lâm Cẩm Thư và Cố Duệ Hoài chụp ảnh chung không phải là bởi vì cô mềm lòng, mà là trong nội tâm cô hiểu rõ rằng ý nghĩa của tấm hình gia đình này đối với Cố Chí Phượng, thậm chí là Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài. Cô muốn thỏa mãn tâm nguyện của tất cả mọi người trong ngày kết hôn của mình.

Lễ tuyên thệ và chụp ảnh đều đã kết thúc, đầu bếp trứ danh cũng bắt đầu mang thức ăn lên.

Chủ yếu của bữa tiệc ở nông thôn chính là sự náo nhiệt. Vừa khai tiệc, khắp nơi đều là những âm thanh ồn ào. Cố Chí Phượng dẫn Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu đi mời rượu từng bàn. Cố Tích Hoài lơ đãng nhìn về phía cổng thôn.

Anh ta đã thông báo cho Lưu Úy Lam từ rất lâu rồi, vì sao cô ấy lại không đến nhỉ? Vì cô ấy không rảnh sao?

Đáng tiếc là cho dù anh ấy có suy nghĩ như thế nào đi nữa, mãi cho đến khi tiệc rượu kết thúc và thành viên trong đại đội lần lượt về nhà, Lưu Úy Lam cũng không hề xuất hiện.

Ở phòng cưới.

Cố Tiểu Tây tựa ở trong ngực của Yến Thiếu Ngu. Cô nhắm hai mắt lại, cảm nhận được nhịp tim của anh và cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên yên tĩnh.

Từ trước đến nay, cô không phải người yêu thích bầu không khí náo nhiệt. Hôm nay là một ngoại lệ, nhưng cuối cùng cô vẫn cảm thấy phiền lòng. Lúc này, bốn phía đều trở nên yên tĩnh, nghe thấy tiếng tim đập đan xen của Yến Thiếu Ngu, cô có cảm giác thoải mái và thỏa mãn nói không nên lời.

Yến Thiếu Ngu cũng ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt tóc của cô.

Không biết qua bao lâu, Cố Tiểu Tây nói: "Hôn lễ đã kết thúc, khi nào chúng ta quay về quân khu báo cáo?"

Yến Thiếu Ngu gác cằm ở trên trán cô, anh trầm mặc một lát rồi nói: "Ngày mai, Lăng Gia và Lão Kỷ sẽ quay về thủ đô. Chờ sau khi bọn họ rời đi, chúng ta sẽ xuất phát. Anh có dự cảm rằng chúng ta sẽ không ở lại thành phố Hoài Hải quá lâu."

Nghe vậy, Cố Tiểu Tây nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh hỏi: "Vì sao?"

Yến Thiếu Ngu cụp mắt nhìn cô một cái. Lần này, anh cũng không giấu diếm cô nữa mà nói: "Lần trước ở thành phố Hoài Hải, anh nghe được Tống Lâm và đám người Khương Hệ ở thủ đô chuẩn bị ra tay với cha mẹ của anh. Chẳng qua bởi vì chuyện của nước M nên bọn họ tạm thời trì hoãn mà thôi."

Đuôi lông mày của Cố Tiểu Tây khẽ nhúc nhích: "Khương Hệ sao?"

Kiếp trước, mặc dù cô ở thủ đô rất lâu, nhưng cô lại cảm thấy rất xa lạ đối với những phe phái quan viên này. Tuy nhiên, cô biết một trong số những người nắm giữ quyền lực ở thủ đô họ Khương. Vì thế, đó chính là kẻ cầm đầu đã đẩy cha mẹ nhà họ Yến phải vào tù hay sao?

Yến Thiếu Ngu nheo cặp mắt đào hoa hẹp dài của mình lại, nặng nề đến mức có thể chảy ra nước nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh.

“Các thế lực trong thủ đô rất hỗn tạp và được chia làm hai phe phái, Khương Hệ và Chu Hệ."

"Nhà họ Yến trung lập, nắm quyền kiểm soát quân đội, từng là nguồn hỗ trợ quan trọng cho song phương tranh đấu. Tuy nhiên, cha của anh lại là người cương trực, quanh năm vẫn luôn ở quân khu và không muốn dính líu tới những hạng người kết bè kết lũ bợ đỡ, sau này..."