Con mẹ nó...
Dự báo thời tiết không lừa người, thật sự trở trời rồi!
Tuy nhiên Hàn Phục không hoảng. Cậu gần đây đã để túi chườm nóng sạc điện trong xe, thuốc giảm đau cũng mang theo rồi.
Tóm lại, trước khi vào xe, hôn một cái rồi nói tiếp!
Đùng-- đùng--
"..." Hàn Phục thực sự cảm thấy chuyện mình thích Chẩn Chẩn cảm giác như kiểu phạm vào luật trời vậy.
Hoặc là người cũ cặn bã lên sàn, hoặc là Chẩn Chẩn nhìn thấy một người con trai đáng yêu hơn. Tóm lại là kiểu gì cũng có trở ngại!
Ví dụ như bây giờ hôn cũng sắp hôn tới nơi rồi, đột nhiên lại có sấm chớp thì thôi không nói làm gì. Thế nhưng một góc hẻo lánh thế này, thế mà vẫn có người tới!
Cách một bức tường, kém một ngã rẽ. Có tiếng nói của khoảng ba hoặc năm người.
Một người trong số họ kêu lên một tiếng, tiếng bước chân loạng choạng như thể bị người khác đẩy vào tường.
“Ê, tao nói này Dịch Trường Không~”
Có người nói rất lịch sự: “Hay là mày bỏ thi đấu đi. Mày nói xem một người như mày, tranh danh ngạch gì với bọn tao chứ, có đúng không?”
Đầu óc Hàn Phục trống không trong một hai giây.
Dịch Trường Không?
Này là ai không có mắt đặt cái tên rách gì đây? Nghe chói tai thế!
"Đúng vậy, để người anh nhà điều chế nước hoa của Belle của mày dùng quan hệ mở cửa sau cho là được rồi? Hay là đi tham gia sơ khảo đi! Dù sao Belle cũng là nhà tài trợ của PA, làm sao dám loại mày, mày nói xem có đúng không? ”
Đùng - lại có tiếng sấm vang lên, cả người choáng váng.
Em trai của… Dịch Trường Tình? Tên tai họa kia còn có một em trai?
Vẫn học hương ở Grasse?
"Xin đừng chạm vào tôi."
"Dịch Trường Không" chắc là vẫn còn nhỏ, ít nhất giọng nghe vẫn còn hơi non nớt: "Làm ơn đừng làm mấy chuyện nhàm chán này nữa."
"Tôi chính là vì không muốn dựa vào anh hai nên mới quang minh chính đại tham gia thi lấy tư cách. Nếu không lấy được tư cách, sau cũng sẽ tham gia sơ khảo. Mọi người đều ở cùng xuất phát điểm, thay vì dùng thời gian đi kiếm chuyện với tôi thì chi bằng mấy người đi chuẩn bị cho tốt, hai tuần sau ở trường thi dùng thực lực nói chuyện!
"Thực lực?" những người ở phía đói diện cười to, "Mày nói thực lực? Nhưng mày có không?"
"Ôi dồi ôi mắc cười quá. Chính người anh nhà điều chế nước hoa gì đó của mày không phải cũng là dựa vào bán sắc mà trèo lên sao?"
Ở đây, đáng lẽ ra phải có một khoảnh khắc xấu hổ,
Nhưng Dịch Trường Không này sững sờ nửa giây nhưng không dừng lại, cao giọng tự tin trả lời lại, tràn đầy tự tin: "Anh trai tôi chẳng qua chỉ là nhận được sự giúp đỡ của người tốt bụng mà tôi! Môi quan hệ trong sáng, đường đứng đắn như vậy, tâm địa mấy người cũng quá đen tối rồi."
" Yohoo ~ " Phía đối diện tiếp tục cười ngạo nghễ, “Nghe thấy gì không? Em trai của bạch liên hoa vạn năm nói chúng ta có tâm địa đen tối! "
" Người tốt bụng giúp đỡ, hahaha, tôi cũng nghèo lắm này, sao những người tốt bụng không giúp đỡ tôi đi? "
"... "
Tí tách, tí tách, mưa rơi xuống vai.
Theo như bình thường, thời tiết xấu, chân đau, tâm trạng chắc chắn sẽ xuống dốc, rất dễ nghĩ đến những chuyện cũ không muốn nhìn lại, để rồi đắm chìm trong những cảm xúc tồi tệ mà không thể thoát ra,
Nhung hôm nay Bùi Chẩn không, như, thế!
... Bởi vì mấy lời vừa nghe được lúc nãy cũng quá thần kỳ phải không?
Người tốt bụng? Giúp đỡ? Nếu anh nhớ không lầm chắc là không còn người khác từng giúp đỡ Dịch Trường Tình đâu nhỉ, cho nên người tốt bụng đó là anh à?
Mười vạn cái đầu mù mịt ầm ầm chạy qua cũng không đủ để diễn tả tâm trạng chó chết hiện tại.
Nhớ kỹ lại một chút, Dịch Trường Tình quả thực có một cậu em trai.
Mặc dù trước đây chưa từng gặp đứa nhỏ này, nhưng năm đó anh cũng đã chăm sóc từ xa rất nhiều lần.
Yêu cây yêu luôn cả cành, đều là những việc ngu ngốc đã làm lúc trẻ tuổi vô tri.
...
Hàn Phục dù sao cũng tuyệt đối không thể để Chẩn Chẩn nhà mình đứng trong gió lạnh mà dầm mưa.
Nhưng điều mà cậu không ngờ là "em trai của Dịch Trường Tình" không phải ai khác mà chính là thiếu niên đẹp trai đấu với anh béo tay rất vững kia!
Tuy rằng nhìn người ta tranh tài lâu như vậy, nhưng không nghĩ rằng thiếu niên này có gì đó liên quan đến Dịch Trường Tình. Chủ yếu là vì tuy rằng dung mạo hai anh em nhà này cũng tạm được, nhưng thiếu niên này lại không có tóc màu hạt dẻ, vóc dáng cũng không giống Dịch Trường Tình.
Nếu không nhắc đến, có khi đến quỷ cũng chẳng nhận ra nổi có quan hệ huyết thống gì với nhau.
Trước mắt, thiếu niên gầy gò đang bị ba năm người đàn ông trưởng thành vây quanh. Hàn Phục hoàn toàn không có ý định cứu một mạng người bằng xây bảy tòa tháp.
“Thật ngại quá, chỉ là đi ngang qua thôi, mọi người tiếp tục đi.”
Dịch Trường Không kia rõ ràng là sửng sốt, lẩm bẩm gọi: “Anh Bùi?”
Bùi Chẩn: “…”
Hàn Phục: “…”
Dịch Trường Không: “Ngài… là anh Bùi, có phải không? "
...
...
"Một người đánh năm người, cậu, cậu thật lợi hại! "
Hàn Phục rất muốn nói rằng tôi thật sự không muốn đánh người vì em của kẻ địch, còn phải ngâm trong ánh mắt sung bái không thể giải thích được của em trai kẻ địch. Chưa kể, còn bị cái đuôi nhỏ không gỡ ra được này bám theo đến tận bãi đậu xe?!
“Anh Bùi.”
Bùi Chẩn cũng không nói nên lời hỏi trời xanh.
Đặc biệt là... thanh niên này còn dùng dáng vẻ ngoan ngoãn, vui vẻ đi đến trước mặt anh, lễ phép cúi thấp đầu chào!
"Lần trước có nghe nói anh đến trường học của bọn em, hôm nay cuối cùng cũng gặp mặt rồi! Xin chào anh!"
Bùi Chẩn: "..."
"Thật sự rất cảm ơn sự giúp đỡ và chăm sóc của anh với anh trai em trong bao năm qua! Đối với em anh Bùi giống như ‘Thúc thúc chân dài’ trong truyện vậy, thay đổi vận mệnh của anh em và em!
"Thúc thúc chân dài" là một cuốn tiểu thuyết của tiểu thuyết gia người Mỹ Jane Webster, trong đó, nhân vật chính "Thúc thúc chân dài" là một người tốt bụng đã âm thầm giúp đỡ nữ chính và chu cấp cho cô học đại học.
Về cơ bản, thuật ngữ này đã trở thành một từ đồng nghĩa với "người quyên tặng tốt bụng".
Lúc đấy Bùi Chẩn thật sự nghi ngờ liệu có phải thiếu niên này đang đùa ác với anh không.
Nhưng hình như không giống lắm: "Cậu… có phải là nhầm lẫn gì không?"
Dịch Trường Không: "Hả?"
"Trước khi nói chuyện với tôi, cậu tốt nhất là nên gọi cho Dịch Trường Tình trước. Tôi nghĩ cậu ta sẽ không vui lắm nếu tôi với cậu có tiếp xúc gì đó với nhau. "
Dịch Trường Không vẫn ngốc nghếch:" Vâng, không sao đâu, em vẫn thường nói chuyện điện thoại với anh trai. "
Cho đến giờ phút này, Bùi Chẩn vẫn cảm thấy thế giới này có chút hoang đường.
Đối mặt với một thiếu niên ngây thơ vô tội, cũng chưa phát triển đến mức độ lòng dạ ác độc, chỉ là thật sự tò mò --
"Khi Dịch Trường Tình đề cập đến tôi với cậu, cậu ta nói gì về tôi?"
Dịch Trường Không: "Ôi, anh trai em luôn nói rằng anh rất tốt, rất quan tâm anh ấy. Năm đó anh ấy ốm nặng như vậy... Cũng là anh đã ở bên cạnh anh ấy và giúp anh ấy tìm chuyên gia hội chẩn điều trị. Nếu không có anh, chưa chắc anh trai em có thể sống tiếp được. Còn cả quần áo mùa đông hàng năm lúc em đi học nữa, cũng là anh giúp đỡ mua rồi gửi tới, biên lai mỗi lần em vẫn còn giữ cẩn thận."
Bùi Chẩn: “Ờm...?”
"Thật đó anh Bùi, đại ân đại đức của anh với gia đình em thật sự không biết phải báo đáp thế nào."
"..."
“Báo đáp thì thôi không cần đâu.”
Nhớ ngày đó anh cậu ‘báo đáp’ xong, ông đây chỉ còn có một con mắt và một cái chân lành lặn thôi. Cậu còn đến ‘báo đáp’ nữa thì chắc tôi khỏi cần cái mạng này nữa quá.
Thật sự đấy... cậu và anh trai cậu, cuối cùng là ai đang chơi tôi?!
“Những gì cậu nói vừa rồi, cậu nghiêm túc sao?”
“Tôi là một 'người tốt bụng', 'thúc thúc chân dài'?"
"Nếu luôn nói chuyện điện thoại… chẳng lẽ Dịch Trường Tình chưa từng nói với cậu quan hệ thực sự trước đây của tôi và cậu ta sao?”
"Chưa bao giờ nghi ngờ tại sao lại có một người rảnh đến nhàm chán đi ‘giúp đỡ’ một người trưởng thành có đủ tay đủ chân sao? Lẽ nào Dịch Trường Tình từ trước đến giờ chưa kể cho cậu nghe về lịch trình vì tiền mà miễn cưỡng vui cười, kế sách bán mình cầu vinh sao? "
"Bây giờ cậu cũng lớn rồi, chi bằng nghĩ thật kỹ đi rồi trở về hỏi anh cậu đi, sẽ có ‘bất ngờ’ đấy."
"Hàn Tiểu Hoa, đi, chúng ta về nhà”
Cậu thiếu niên rõ ràng đã bị lượng thông tin ác ý dày đặc dọa cho ngu người. Cả người đứng đó ngây ngốc, giống như con thỏ trắng ngây thơ dựa vào tường không dám nhúc nhích.
Nói đúng ra thì Bùi Chẩn cũng biết rằng bản thân thỏ trắng nhỏ không có chọc tức mình.
Nhưng không khống chế được cái miệng, lựa không nổi lời mà nói toẹt ra, lại còn không có lòng trắc ẩn.
...
Trong gương chiếu hậu, người thanh niên vẫn đứng đó rất lâu. Bùi Chẩn nhắm mắt lại.
Hàn Phục: “Chẩn Chẩn..”
Xe chạy một hồi, giảm tốc độ, chậm rãi dừng ở ven đường.
Cần gạt nước trên kính trước dừng lại, thác nước mưa xối xả ngăn cách thế giới ở bên ngoài.
Cái xe này có phải kín quá rồi không? Sao có chút bí bách... Bùi Chẩn đang nghĩ vậy, sói nhỏ ngồi trên ghế lái đã nới lỏng dây an toàn sờ đến.
Hơi thở ấm áp cọ vào mặt và lỗ tai anh, ngứa ngáy.
Bùi Chẩn: “Cậu làm gì vậy?”
“Chẩn Chẩn.” Sói nhỏ không nói gì, chỉ nhỏ giọng gọi anh, cẩn thận từng chút một hôn lên tai, lên má anh, đôi mắt sáng màu đen dịu dàng trong sương mù.
Bùi Chẩn cũng không ngốc. Rõ ràng là.. anh lại bị sói nhỏ nhà mình nuôi làm đau lòng rồi.
Không phải, cái này thì có gì phải đau lòng?
Lần trước bất ngờ gặp phải Dịch Trường Tình, tâm thái quả thực có chút suy sụp, cảm xúc bộc phát nói vớ nói vẩn một trận, làm cho sói con vô tội cảm thấy rất tủi thân. Nhưng tình huống vừa rồi, rõ ràng là anh ác độc bắt nạt thỏ trắng nhỏ, có sót cũng nên đi sót thỏ trắng nhỏ tam quan vỡ vụn kia chứ?
Còn nữa, là một kim chủ đại nhân, cứ dăm ba bữa lại bị sói nhỏ nhà mình nuôi sót, đây là chuyện gì thế!
Không được, nhất định phải cứu danh dự.
“Hàn Tiểu Hoa, tôi vừa nghĩ ra cách có thể giúp cậu thắng được tư cách cử đi.”
Quả quyết tập trung ý chí, một vẻ đàn ông trưởng thành bày mưu nghĩ kế. Hàn Phục quả nhiên dừng lại, đồng tử đen nhìn anh, yên lặng nghe anh nói.
“Nghĩ kỹ lại một chút, so về đoán biết, phỏng chế và sáng tạo ba trận thắng hai, về phần đoán biết chắc chắn cậu sẽ không thua, đúng không?"
Cấp độ sáu nhận biết được 14300 mùi hương, trừ khi Merovy và Eugene đội mồ sống dậy, ở phần đoán biết ai có thể thắng được Hàn Tiểu Hoa?
"Vậy còn lại hai cái, chỉ cần thắng thêm một cái không phải được rồi sao? Phần ‘sáng tạo’ giai đoạn này đối với cậu vẫn còn quá khó, dứt khoát bỏ qua đi. Hai tuần cuối cùng chúng ta chúng ta chuyên môn huấn luyện đặc biệt về mô phỏng hương, chỉ cần đánh bại đối thủ ở phần phỏng chế, thì là ba trận thắng hai rồi còn gì?
Hàn Phục sững sờ trong chốc lát.
Hình, như, chính, là đạo lý này?!
Mặc dù trước đó có đầu cơ trục lợi, nhưng có thể coi là “tận dụng tốt luật chơi”, biết đâu có cơ hội lấy được tư cách cử đi!
"Chẩn Chẩn, anh có biết không? Lý tưởng từ nhỏ của em chính là lớn lên tìm được một bạn trai có đầu óc thông minh!" Cậu bổ nhào qua, nắm chặt lấy tay của Bùi Chẩn: "Anh chính là hình tượng trong lý tưởng của em, giúp em hoàn thành ước mơ hồi nhỏ! ”
Wtf… đứa nhỏ ngốc này đang nói cái gì vậy..
Bùi Chẩn mỉm cười, đột nhiên trước mắt tối sầm lại.
“Chẩn Chẩn? Chẩn Chẩn!”
Thật ra vẫn nghe được, nhưng… không cử động được.
Thành thật mà nói, trong ý thức cuối cùng cũng có chút đau lòng - giọng điệu của Hàn Phục gọi anh cũng thay đổi rồi, nhưng chỉ có một câu thôi cổ họng đã câm lặng rồi.
Kỳ thực muốn nói với sói nhỏ rằng không cần phải lo lắng như vậy.
Trước hết ông đây không thể chết được.
Trước đây tình huống nghiêm trọng như thế này cũng không sao, thật sự là…
Cho dù thật sự không may ra đi như thế này, cũng coi như là lâm chung trong sự quan tâm tối đa vòng tay thân yêu nụ hôn ngọt ngào lời nói tỉ tê đường mật, chết cũng đáng!
...Ờm, nhưng, vẫn là phải mau chóng tỉnh lại thì tốt hơn.
Còn phải tiếp tục dạy sói nhỏ điều hương, nhìn nó chiến thắng, tương lai đưa nó lên đỉnh của ngành, vạn người phải ngước nhìn.