Bây giờ đã là 12 giờ 10 phút.
Bùi Chẩn không thể thức đêm nên đã ngủ. Hàn Phục dù đã hứa một lát nữa sẽ vào với anh, nhưng từng giây từng phút vẫn ngồi thất thần trước bàn điều chế nước hoa.
Một giờ trước, cậu đã rơi vào vòng xoáy thất bại tuần hoàn, không cách nào thoát khỏi.
Bùi Chẩn an ủi cậu: "Cậu đã làm tốt lắm rồi. Khi nào chưng cất thành công, chúng ta sẽ nghỉ nửa ngày rồi cùng nhau đi chơi."
"Cậu nói đi đâu thì đi đến đó, tôi đi cùng cậu."
Hàn Phục ngây người.
Bản thân Bùi Chẩn cũng sửng sốt, có chút không được tự nhiên cho lắm, luôn cảm thấy có gì đó sai sai...
Giữa bọn họ không phải là mối quan hệ việc làm giữa kim chủ và tình nhân sao? Đối với nhân viên, phần thưởng “chơi với sếp” ngoài giờ làm việc thì gọi là gì?
Rõ ràng là làm thêm giờ, là trừng phạt mới đúng!
"Nhầm... Ý là nếu chưng cất thành công, sẽ cho cậu tiền thưởng, nghỉ để cậu tự mình đi ra ngoài chơi!! "
Hàn Phục: "..."
Thực sự rất thú vị, có thể nói là cảm thấy rất vui vẻ. Sống trên đời bao lâu nay mới nhìn thấy dáng vẻ bối rối, giận dữ và xấu hổ muốn chết của Bùi Chẩn.
Không nhịn được mà yên lặng nghiền ngẫm, thưởng thức một lúc lâu, rồi mới lắc đầu nói: "Chẩn Chẩn ~ Em không cần tiền thưởng, em muốn anh đưa em đi hẹn hò."
Bùi Chẩn thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý: "Vậy thì cậu chọn một nơi, khu nghỉ dưỡng suối nước nóng ngoại ô, hoặc một hòn đảo gần đó. Không có giới hạn, bãi biển riêng, tàu du lịch sang trọng, tùy ý cậu! "
Nói xong một hơi, anh còn làm bộ như "thật là ủy khuất cho cậu rồi, chỉ có thể cố gắng đưa cậu đến những nơi vô cùng đắt tiền thôi".
Đáng yêu, chậm chạp, lại đau lòng.
Hàn Phục lắc lắc ống nghiệm, tự hỏi, khi nào thì anh ấy sẽ hiểu...
Không không, lắc đầu. Không thể vội vàng, phải kiên nhẫn. Dù sao mỗi ngày cậu đều buộc người ở bên cạnh, không ai có thể cướp đi, một ngày nào đó nhất định có thể ôm về nhà.
"A……"
Suy nghĩ của cậu bị gián đoạn vì chất lỏng trong ống nghiệm... lại kết tủa!
Điên mất.
Đã gần một giờ sáng! Chưng cất vẫn không thành công dù chỉ một lần, nói gì đến việc đi ra ngoài đảo hẹn hò, cứ đà này mấy giờ mới có thể đi ngủ? Ngày mai làm sao có thể ăn nói với Bùi Chẩn!
Còn hơn 100 ngày nữa thôi là cuộc thi sẽ chính thức diễn ra!
Nhưng đến bây giờ, ngay cả những kỹ thuật chưng cất cơ bản nhất cũng không thành thạo, đây không còn là vấn đề khó có thể giải quyết bằng cách uống hết những sản phẩm đáng sợ trước mặt này!
Hàn Phục lặng lẽ thở dài, muốn tra lại sách xem xem vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu. Mò mẫm một hồi, ma xui quỷ khiến thế nào lại cầm quyển sách giáo khoa dưới đệm lên.
"..." Hàn Phục cũng biết như vậy là không đúng.
Chỉ còn chưa tới bốn tháng nữa, đương nhiên là mỗi ngày đều phải điên đầu mà đọc sách chuyên ngành. Còn những cuốn như “Lịch sử hương thơm”…loại sách này như một trò tiêu khiển, đương nhiên là về sau nhàn rỗi sẽ quay lại đọc?
Tuy nhiên, càng không thể trốn tránh thực tại, một khi mở tuyển tập truyện này ra thì sẽ không thể dừng lại được.
Trong cuốn sách bìa cứng dày cộp này ghi lại cuộc đời của những nhà điều chế nước hoa.
Một nam tước huyền thoại nào đó đã làm việc cực kỳ năng suất trong suốt cuộc đời mình và tạo ra vô số tác phẩm nước hoa mạnh mẽ, phong phú và cá tính.
Suốt ngày đi chơi với những tiểu thư quý tộc thuộc tầng lớp thượng lưu và gái điếm trong những con hẻm nhỏ ở Paris, họ sống một cuộc đời phóng túng nhưng lại thơm ngào ngạt, thậm chí trước khi chết vẫn lầm bẩm - "Ta đã có một cuộc đời vô cùng đặc sắc, không chút hối tiếc.. ”.
Nhưng cũng có những người đàn ông khiêm tốn cả đời chỉ làm hơn chục loại nước hoa nhưng mỗi loại đều trở thành kinh điển. Yêu gia đình, thương vợ con, tự tay làm cho phu nhân của mình mùi hương định tình đã trở thành câu truyện huyền thoại bất hủ được lưu truyền cho đến ngày nay.
Có những quý tử trong giới quý tộc xuất thân từ một gia đình làm nước hoa luôn phấn đấu để trở nên tốt hơn nữa, có những người phụ nữ mạnh mẽ xuất thân từ các khu bình dân.
Một số người theo đuổi sự sang trọng giàu có, trong khi có những người khác theo đuổi sự tối giản, thanh lịch và tươi mới. Một số thích hoa hồng, một số thích cam quýt, và một số thích pha trộn với trà. Một số người đã làm nên các loại như hải dương, nước băng, rừng rậm, cây gỗ...
Cũng có một số người ngoài hương thơm ra còn quan tâm đến ý nghĩa của những loài hoa. Hoa hồng trắng tượng trưng cho sự tinh khiết, hoa cúc nhỏ tượng trưng cho sự bền bỉ, hoa huệ của thung lũng nói lên sự may mắn, hoa anh đào nói lên vòng quay của cuộc sống. Những ý tưởng thiết kế của các nhà điều chế luôn rất hoang đường, “Byzantium”, “Rồng và kỵ sĩ”, “Qủy cơ”, “Nụ hôn của tử thần”, “Hoa hồng mộ viện”… nhiều chủ đề kỳ lạ và khó giải thích.
Cũng có những cuộc so tài, có những cuộc chiến công khai và bí mật, những người bạn thân thiết, kẻ thù không đội trời chung như nước với lửa.
Xen kẽ với tiếng pháo bay của các cuộc chiến tranh thế giới, một thế giới bị chia cắt rồi lại toàn vẹn, là vô số tình yêu, cả máu và nước mắt ẩn sau đó.
...
Cô đọng trong cuốn sách dày này, đó là một thế giới xa lạ, hào nhoáng và xa hoa.
Hàn Phục luôn cảm thấy, như thể... nhìn thấy cái hố thỏ của Alice.
Ngày xưa, lúc cậu vẫn là một tên khốn kiêu ngạo không biết thế nào là trời cao đất rộng, cho đến khi bị tát tỉnh, thế giới quan gần như tan vỡ.
Hố thỏ lần đầu tiên mở ra, cót két cót két - dường như sâu thẳm trong trái tim cậu thiếu thứ gì đó, dường như một bánh răng đã bị mắc kẹt nhiều năm đang dần nới lỏng.
Xóa tan mây mù, chợt nhận ra.
"Chán quá đi ~" nhớ ngày hôm đó, Lý Tư Đặc đứng dưới ánh sáng chói lóa từ tấm kính màu, cũng thở dài như thế này với vẻ mặt buồn bã. Hàn Phục nhìn anh ấy như thể nhìn thấy chính mình của nhiều năm trước.
Ghen tị và đồng cảm.
Cậu ghen tị với Lý Tư Đặc vì cậu ấy vẫn có thể duy trì một sự vô tư và vô tư như vậy, nhưng thông cảm cho... cậu ấy dường như đã không tìm thấy một thứ như vậy, một người như vậy.
Nhưng một ngày nào đó, một điều gì đó hoặc một ai đó sẽ đột ngột bước vào cuộc sống của cậu ấy và bóp chết sự tự tin vốn có của cậu. Bắt rễ và nảy mầm trong thế giới của cậu ta, hơi thở của sự cám dỗ và màu sắc lộng lẫy tùy ý sinh sôi nảy nở, thế giới đã trôi nổi trong bí mật, không thể tưởng tượng nổi.
Từ nay cậu sẽ mất đi đôi cánh nhẹ nhàng đó.
Trong khi bị nhiễm bụi, họ cũng sẽ có được sự khao khát và lòng dũng cảm không thể tưởng tượng được. Biết thế nào là mùi vị của trằn trọc, đồng thời mỗi ngày đều hào hứng.
...
Kim đồng hồ chậm rãi quay quanh một vòng.
Nửa đêm trời hơi lạnh, nhưng may mắn thay, có một chiếc áo khoác của Bùi Chẩn treo trên lưng ghế phía sau vào tối qua, là cái mà anh chuyên môn đưa cho cậu treo lên. Mùi hương yêu thích của Bùi Chẩn vẫn thoang thoảng trên đó.
Les étoiles cổ điển, Ink Encre Noire.
Lớp hương đầu là một mùi mực tuyệt vời nhưng chỉ thoáng qua, trộn với cỏ vetiver khói từ Haiti, hoắc hương u ám và bí ẩn, nhựa thông, dư vị xạ hương trắng, rừng rậm tươi tốt còn sót lại, ánh sáng và làn mưa mờ nhạt hít thở một cách sống động và sống động tính khí trưởng thành và u uất của một đàn ông trưởng thành.
Hương thơm này thích hợp nhất cho những người đàn ông từng trải.
Do đó, nó thực sự phù hợp với Bùi Chẩn.
Hừng đông đã đến nhưng trời vẫn tối đen, vùi đầu vào chiếc áo khoác mang mùi hương ấy đến mức không thể thoát ra được. Im lặng được một lát, đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
Đột nhiên không chán nản, cũng không mệt mỏi.
…
Rõ ràng cậu là một kẻ ngốc, đến cả chưng cất cơ bản nhất cũng không làm được, nhưng vào lúc này, cậu đột nhiên rơi vào một ý tưởng vô cùng điên rồ——
Hàn Phục cảm thấy rằng mình có thể cố gắng tái tạo lại Ink.
Dù không có bảng công thức cũng không có vấn đề gì, cậu có thể phân tích chính xác nó chỉ bằng mùi. Không có lý gì mà không giải được cấu trúc của nó, loại mùi hương ngay lần đầu ngửi thấy đã không thể kháng cự lại này, có nhắm mắt lại thì vẫn vô cùng quen thuộc.
Chưng cất chưa bao giờ thành công cũng không sao cả
Không phải vừa rồi Chẩn Chẩn đã dạy hết rồi sao? Chú ý đến thành ống nghiệm, chú ý đến lửa, chú ý hương thơm thay đổi từng phút! Cậu có thể vụng về không làm được nước hoa khác, nhưng cũng không thể không làm ra nổi thứ mùi hương khiến cậu nhớ thương ngày đêm, ngứa ngáy trong lòng được!
Nhỏ tinh dầu vào cồn, lăn tăn những gợn sóng nhỏ.
Xạ hương bị nghiền nát, và từng bước một, Hàn Phục dường như hiểu được ý nghĩa của từng lời mà Bùi Chẩn đã nói với mình.
“Hãy nghĩ về những điều cậu thấy hạnh phúc, những điều khó quên, và cả những điều hối tiếc và buồn bã”.
“Hãy nghĩ về chúng, kết hợp tất cả hạnh phúc, niềm vui, nỗi đau và mong muốn vào công việc của cậu.”
… Phải yêu thích đến mức nào, phải nhiệt huyết đến mức nào mới có thể nói ra những lời đó?
Phải yêu thích đến như vậy, kiên trì đến như vậy mới có thể chịu được nhiều oan khuất và thống khổ như thế mà vẫn không từ bỏ ý nguyện ban đầu.
Nhưng có lẽ, vì người đó luôn cứng rắn và bướng bỉnh nên cậu mới thích anh đến vậy...
“Điều hương không phải là tiêu chuẩn khoa học.”
“Những gì cậu đang tìm kiếm không nằm phía trước, mà là ở trái tim cậu.”
Ngọn lửa xanh của đèn cồn vụt tắt.
Các chất lỏng lúc đầu đến bước này nhất định sẽ kết tủa, giờ phút này đang chảy vui vẻ trong ống nghiệm một cách có trật tự.
Tất cả chỗ đã từng thất bại hết lần này đến lần khác, không có BUG nào xảy ra - đâu chỉ là không phải khoa học? Tinh dầu, ống nghiệm và chai thủy tinh, mọi thứ mùi hương phong phú tương thích hay không tương thích đều bị cuốn theo và lên men vào lúc này thành những thứ siêu hình không thể giải thích bằng lẽ thường, thậm chí có thể nói là tinh tế và lộng lẫy.
Đột nhiên, những nguyên liệu thô đó, những mùi hương đó không còn không thể kiểm soát và không thể nắm bắt được nữa.
Tất cả đều an ổn ở trong chiếc lọ nhỏ của cậu, ngoan ngoãn nghe lời cậu, không tùy tiện kết tủa hay chạy lung tung nữa.
Không thể chạy đi đâu được..
Càng phát triển và điều chỉnh, cậu lại càng tiến gần đến hương vị lý tưởng mà mình mong đợi, tất cả thời gian và không gian dường như đã dừng lại.
Chỉ có bản thân cậu đang nghiền ép, vò nát một các điên cuồng. Giống như một con thỏ ngu ngốc nghiến răng và cuối cùng nhảy ra khỏi lỗ thỏ, nhìn thấy khung cảnh bầu trời mà trước đây không thể với tới, say mê thần bí.
"Chẩn Chẩn, Chẩn Chẩn."
Sáng sớm hôm sau, Bùi Chẩn từ trong mơ bị lắc đến tỉnh lại, đối diện với một đôi mắt đỏ hoe cả đêm chưa ngủ.
"Cậu..."
"Em là được rồi." Sói con có chút hưng phấn, hô hấp không ổn định. "Mặc dù từ đầu đến cuối còn kém một chút, nhưng em đã làm ra được nó rồi! Đã rất giống rồi!"
Bùi Chẩn sửng sốt.
Trên tay Hàn Phục là một chai thủy tinh nhỏ đựng một chất lỏng trong suốt. Không có tạp chất, mô phỏng thành công 100%.
Mùi mực, mùi thuốc lá … thơm quen thuộc tràn ngập khắp không gian.
Đó là Les étoiles 'Ink, gần như có thể coi giả thành thật.
Đứa nhỏ đần độn đến chưng cất cũng chưng không xong, đã thức cả đêm, thế mà lại thành công tái tạo lại nó, hoàn mỹ đạt được một phép màu nho nhỏ.