Chương 19 : Dược viên giao tiếp
Từ trong bách bảo các đi ra,Tào Kha thần sắc hài lòng gật gật đầu.
Trong ngực trang một cái hộp ngọc đựng hai mươi phân tài liệu tụ khí dược tề tiêu hao hắn bốn mươi khối hạ phẩm linh thạch.
Lúc này trong ngực chỉ còn dư ba mươi lăm khối hạ phẩm linh thạch,để hắn không có hứng thú đi bách bảo các mua gì cần thiết,chỉ có thể đi tán tu quầy hàng,xem có thu hoạch đồ gì tốt.
“Khuyến mãi nhảy lầu chiết khấu 80%các vị đi ngang qua không thể bỏ qua,qua cái tiệm này nhưng không còn a.”
“Phù bảo giá rẻ,uy tín chất lượng bán tháo chữa bệnh,các vị đi qua thỉnh xem.”
“Linh gạo thượng phẩm giá rẻ,một hạt thiên kim mà chỉ một linh thạch một cân.”
“Đại hạ giá,nhảy cầu phù lục chân giải,đan đạo chân giải,trận pháp……
…………..
Một đường ồn ào ríu rít chủ quán mời chào lăng đầu thanh liên tiếp xuất hiện,không biết tên nào lăng đầu thanh xui xẻo mắc phải bọn hắn.
Tào Kha không nhanh không chậm một đường bước tới đi dạo quan sát đám người,lòng như cảm giác trở về kiếp trước đi chợ một dạng.
Dù phiêu nhiên tâm hồn,nhưng lòng cảnh giác vẫn phải có,tránh đi trộm vặt mâu tặc không cần thiết sinh sự cố. ai biết có phải phía sau có thế lực nào bảo bê hay không,dù sao cũng phải cận thận.
Một lát sau dừng lại trước một quầy hàng,trước mặt gian hàng này chủ quán cũng không có kêu gào lôi kéo khách hàng,mà ngồi tĩnh tọa điều tức lấy.
Điều này khiến Tào Kha lên hứng thú,chú ý tới đây là một tên trung niên tu sĩ,trên khuôn mặt vết sẹo ngang dọc không biết nguyên do gì để lại tạo thành.
Chữa thương không để lại vết sẹo tu sĩ cơ bản có thể làm được,nhưng một ít người không chữa lành hoàn tất mà để lại sẹo âu cũng là tên hung ác,dể lại cảnh tỉnh bản thân a.
Nhiều ít người cũng làm vậy,kiếp trước Tào Kha dồng dạng có thói quen như thế.
Mặc kệ là hung ác nhân vật,hay là ác ý,chỉ cần là ở trong phường thị thì đều chịu quản lí của chấp pháp tu sĩ.
Chấp pháp tu sĩ thường thường đi qua duy trì trật tự trị an,xung quanh phường thị cũng có rất nhiều cấm pháp.
Chỉ cần đấu pháp ba động tiết ra,là có tu sĩ chấp pháp ngay lập tức chạy đến trấn áp cục diện.
Từ lúc học được nhập môn linh mục thuật,giữa thiên địa lại không từ đó lại không giống trước kia nước chảy thanh thanh tầm thường.
Núi vẫn là núi,cây vẫn là cây.
Nhưng ở trong mắt Tào Kha,những chỗ có sắp sếp trận pháp hay nơi quan trọng nào đó,giữa hư không lại tồn tại vô số đặc thù phù văn trôi nổi.
Chỉ nhìn một lúc Tào Kha liền có cảm giác đầu váng mắt hoa không chịu đựng nổi.
Theo Tào Kha cân nhắc,đó cũng có thể là một dạng cấm pháp mà tồn tại.
Trong tàng thư các có nhắc đến cấm pháp.
Nhưng Tào Kha lại không có tìm được tri thức liên quan,cho nên cũng chỉ có thể âm thầm ghi nhớ.
Cấm pháp có rất nhiều tác dụng trong trận pháp,pháp thuật…..điều đó có khả năng tới sáng tạo công pháp mà Tào Kha tâm niệm bấy lâu.
Bất quá,hiện tại Tào Kha chú ý tới trên gian hàng của trung niên tu sĩ nọ.
Đồ vật có thể nói nhiều vô cùng,đủ loại rách rưới pháp khí cho tới hoàn chỉnh.
Hay đan dược,dược liệu linh tinh chờ…..
Chú ý tới Tào Kha quăng tới ánh mắt,trung niên tu sĩ khẽ hé mắt,”Nhìn trúng đồ vật gì,bên trên có tiêu kí giá cả không mặc cả.”
Nói xong liền không để ý tới Tào Kha tiếp tục điều tức, Tào Kha thấy cảnh này cũng không có ý kiến.
Mua hàng đi,không để ý chủ quán là được.
Quan sát một hồi, Tào Kha chú tới trong góc hai kiện đồ vật.
Tổng thể mà nói là hai cái túi trữ vật,có ghi rõ ràng hạ phẩm túi trữ vật giá trị cùng cửa hàng không sai biệt lắm thấp mười phần trăm còn chín chục cái linh thạch.
Nhưng Tào Kha còn có ba lăm khối,làm sao khả mua.
Đứng dậy liền rời đi,bày quầy bán hàng tu sĩ cũng không có mở mắt ra nhìn Tào Kha lấy một cái.
Dạng này tu sĩ,hắn gặp nhiều,không có gì lạ là một đám quỷ nghèo!
Ra cửa phường thị, Tào Kha nhanh chóng trở lại tông môn.
Dọc theo đường đi,mở ra linh mục thuật quan sát ven đường rất nhiều lần, Tào Kha mới cảm thấy thế giới tu hành mới lạ như thế.
Không cần biết là phù văn có tác dụng gì,hay có năng lực ra sao.
Một bộ không liên quan tới mình treo lên thật cao.
Đi đường trở về,sát vách tông môn mà còn bị tập kích nữa thì đúng là xem nhẹ bá chủ Lạn kha tiên tông dạng này quái vật tồn tại.
Nắm giữ một vực bá chủ chi địa tồn tại,chống lại vạn tộc mà không ngã tự thân hang ổ như đầm rồng hang ổ,ai dám dây vào?
Thật nếu có thì cũng là toàn diện công phạt chiến,dạng sâu kiến như Tào Kha cũng không được chứng kiến bởi một cái linh hồn uy áp từ trúc cơ tu sĩ cũng có thể đè c·hết vô số hắn.
Trở về trong động phủ, Tào Kha cũng không gấp gáp tu hành mà bắt đầu khắc họa phù văn khống hỏa lên linh thạch làm chuẩn bị đi.
Kế tiếp thời gian một tháng trông coi linh dược sự tình,thế nhưng là có thời gian rất nhiều,so với trông coi linh thực lúa tốt hơn rất nhiều.
Một phần năm cái hạ phẩm linh thạch tạo thành khống hỏa trận pháp,nhiều khả năng duy trì hai cái luyện tụ khí dược tề quá trình. Nhưng qua hơn chục lần thành thục luyện chế tụ khí dược tề,cộng thêm ích cốc dược tề Tào Kha dã có thể giảm xuống thời gian chế dược.
Từ đó một phần linh thạch khắc họa trận pháp khả luyện chế ra ba lô dược tề,tiết kiệm hắn đại lượng thời gian.
“Nếu như trình độ của ta đạt tới trận đạo tông sư thì tốt biết bao,nhất niệm thành trận khả bảo trì thời gian ngắn thay thế vật liệu tạo thành trận pháp.
Cũng không đến nông nỗi như thế này,phải khổ cáp cáp lao động còn tiêu hao linh thạch tốn thời gian như vậy a.” Được voi đòi hai bà trưng,phiêu,chính là tâm trạng hiện giờ của Tào Kha.
Trận đạo tông sư một cấp nhân vật,chí ít phải trúc cơ thậm chí kim đan trở lên mới có khả năng nhất niệm thành trận có thể duy trì một đoạn thời gian.
Mà Tào Kha mới chỉ là luyện khí sơ kì mà thôi,dù có hack cũng không làm được quá mức như thế.
Mặc cho thế sự biến thiên,mặc cho dòng chảy tiếp tục.
Tâm tình Tào Kha lúc này chỉ có trước mắt linh thạch cùng một cái công cụ mài dũa.
Thiên hạ sự tình không tới phiên Tào Kha quản, Tào Kha cũng không có năng lực dẫn động thế giới phương hướng đi tới.
Cần chi phải quan tâm thế giới,dù cho thế giới ra sao cũng cùng hắn Tào Kha không có nửa xu quan hệ.
Tâm tình tĩnh lặng như chùy thủ,ánh sáng dạ minh châu như ngọn hải đăng chiếu sáng lòng ta.
Lát sau,trong động phủ chỉ còn lại tiếng sột soạt ma sát tảng đá với kim loại âm thanh tại trong động phủ vang vọng tụ mà không tan.
………
“Sư huynh,đây là tín vật nhiệm cụ của ta,chúng ta bàn giao nhiệm vụ a.” nhìn xem khí thế cao hơn hán một mảng lớn, Tào Kha nghiêm túc chắp tay khẽ chào,nói rõ chi tiết với đối phương.
“Hảo,sư đệ có thể nhận được nhiệm vụ này,xem như năng lực không tệ,
Mỗ gia chờ thời gian này thế nhưng lâu lắm,so sánh với nhiệm vụ săn g·iết yêu thú kiếm tới linh thạch tới nhanh thì nhiệm vụ này quả thực vô cùng nhàm chán.
Chúng ta cũng mau vào trong bàn giao chi tiết số lượng linh dược kết thúc công việc mới là chính đồ.” ngữ khí gấp gáp hiển lộ trên mặt.
Tào Kha cũng không có ý kiến gì,song hành cùng đối phương bàn giao linh dược số lượng cùng nội dung tương quan.
Một lát sau không có vấn đề gì,liền tiễn đối phương ra bên ngoài trận pháp.
“Sư huynh có duyên gặp lại”
“Chúc sư đệ thuần đường xuôi gió.” Nói xong liền từ túi trữ vật lấy ra một thanh đao,linh lực dũng động mà ra bay về nhiệm vụ đường mà đi.
Nhìn xem bóng lưng đối phương dần cách xa, Tào Kha lâm vào trầm mặc,”Khả năng cao là luyện khí ba tầng,có cái này nội tình tại rất có khả năng là một tên cường nhân a.” hạ phẩm pháp khí không phải tạp dịch nào cũng có.
Chí ít cần trên trăm cái linh thạch mới có.
Hạ phẩm túi trữ vật cũng vậy, Tào Kha đến nay còn không có đâu.
“Nhưng rất nhanh liền có chính là.” Tào Kha thu hồi tầm mắt,đóng lại cửa trận pháp bắt đầu công việc lu bù lên.