Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cổ Tiên Đạo

Chương 16 : Chu lột da quá phận,rời đi linh điền




Chương 16 : Chu lột da quá phận,rời đi linh điền

Tháng bảy,trung tuần.

Trong linh điền.

Từng gọng óng ánh vàng ươm cành lúa đầy hạt nặng trĩu cong xuống dưới,như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống đồng dạng.

Lúc này một thân ảnh đang tinh tế cắt lấy những bông lúa này chứa đựng trong một cái gia dụng thùng tích chứa đứng lên.

Thân ảnh này không phải ai khác chính là Tào Kha.

Lúc này Tào Kha giống như một lão nông dân vui vẻ mà thu hoạch lấy những phân tài sản mồ hôi nước mắt lao động bao lâu mà tới.

Dù cho ánh nắng mặt trời có gắt gao chiếu rọi trên cơ thể khiến toàn thân hắn ướt đẫm cũng không có để ý.

Vui vẻ tràn đầy.

Đây là niềm vui bội thu mỗi năm mà ai cũng thư sướng.

Dù sao bỏ công sức ra chăm sóc,nhìn chúng lớn lên rồi thu hoạch.

Ai cũng sẽ trong lòng có cảm giác thành tựu.

…………..

“Chu quản sự,lần này thu hoạch ở đây.

Ngài kiểm tra và nhận cho.” Lúc này Tào Kha đâu còn vẻ mặt vui mừng hơn hở như lúc thu hoạch đâu.

Thay vào đó là một biểu hiện nịnh nọt thay thế,câu câu miệng pháo nâng đối phương.

Thu hoạch không sai biệt lắm,còn ngoài định mức hai khối linh thạch.

Chu quản sự âm thầm gật đầu,đột nhiên nhìn Tào Kha khẽ nói.”tiểu Kha a,năm nay bắt đầu cần giao mười khối hạ phẩm linh thạch xem như hiếu kính lễ làm quà cho các đại nhân vật phía trên a.

Không biết ngươi nhưng có nguyện ý ra thêm một phần quà này đâu?”

“Như thế nào dột nhiên năm nay tăng nhiều như vậy Chu quản sự,ta nhớ hằng năm cũng chỉ cần giao hai khối hạ phẩm linh thạch liền là.

Lần này ra thêm linh thạch không khỏi hơi nhiều chút,Chu quản sự ngài xem có hay không khả năng giảm bớt đi chút ít?.” Tào Kha ánh mắt hơi trầm xuống,nhưng không có biểu hiện quá lớn ra ngoài.

Chỉ lộ ra thần sắc có chút đau khổ,ngữ khí van nài Chu lột da.

Dù sao linh điền hằng năm cũng chỉ có thể thu vào bốn mươi khối hạ phẩm linh thạch.

Bây giờ bị cắt giảm đi còn ba mươi khối,thường nhật chi tiêu sơ bộ không còn mấy.

Tu vi tăng tiến càng là nói mơ giữa ban ngày.



Nếu bị bóc lột như thế,nơi nào có đường ra? Đợi cho tới khi cưỡng ép chiêu mộ lên tiền tuyến kia càng là giống bị đưa lên làm pháo hôi chờ c·hết a.

Nghe được Tào Kha van nài,thần sắc Chu quản sự đột nhiên lạnh xuống,ngữ khí âm hàn,”Ngươi cái này linh nông còn muốn hay không làm linh thực ở đây?

Loại này công việc béo bở,rất nhiều ngươi chen phá đầu muốn vào làm.

Ngươi nếu không muốn đi ai cũng sẽ không níu kéo lại.

Hiện tại phải tặng quà biếu tăng lên mười cái hạ phẩm linh thạch mà thôi,tất cả ở đây đều như vậy.

Ngươi nếu không muốn,ta sẽ cắt công việc của ngươi cho người khác a?” Một bộ mèo vờn chuột hí giải trí,ai cũng sẽ ưa thích.

Đơn giản là khoái cảm thỏa mãn,lấn yếu sợ mạnh bản chất con người.

Nghe lời này Tào Kha âm trầm,biết lần này khó khăn làm.

Dù đã nhiều lần nghe ngóng sát vách Vương lão hán về chuyện quà phí này,dù biết tình tiết hằng năm sau đó đều sẽ đi phân nửa tài sản.

Nhưng an ổn hoàn cảnh,cộng thêm thu nhập ổn định mà rất nhiều người cam chịu bóc lột.

Người trước ngã xuống,người sau tiến lên chen chúc thi đua bị bóc lột.

Nhưng không có cách nào!

Quả thực là thơm lắm,an ổn hoàn cảnh tu hành để người bất tri bất giác say mê trong đó.

Nhưng Tào Kha cũng không nghĩ,nhanh như vậy sự tình quà cáp liền rơi tới trên đầu mình.

Nếu lần này nộp mười cái hạ phẩm linh thạch không tính là gì,nhưng lần sau đâu?

Dần dà sẽ bị tăng lên mười lăm,hai mươi khối.

Như vậy thu vào sẽ càng bó hẹp,phát triển không gian càng là chậm rì rì,chờ đợi tương lai cũng chỉ có t·ử v·ong mà thôi.

Tào Kha trầm trọng nói”Chu quản sự tha thứ ta không thể giao nộp mười cái hạ phẩm linh thạch được,không biết ngài có cách nào khác không?.”

Biết chuyện không thể thành Chu quản sự hất tay áo bỏ đi,âm thanh truyền dần vào Tào Kha trong tai.”Ngày hôm nay chuẩn bị dọn đi linh điền,ngày mai sẽ có linh thực phu mới thay thế.

Sai sót lấy tông môn chấp pháp h·ình p·hạt.” đã không nguyện ý giao tiền quà cáp,cái kia thay thế một cái linh thực phu thay thế chính là.

Không có cái này ngu dốt không biết tốt xấu,thì cũng đừng trách hắn Chu lột da không nể mặt khi xưa cầm chút ít linh thạch!

Tào Kha không nói gì,quay trở lại linh điền đóng lại trận pháp đả tọa trên giường trong nhà tranh.

Đi thì đi,hắn đã không trông trờ vào ba qua hai táo linh thực sự tình!

Hơn nữa thời giam chăm sóc linh thực chiếm dụng phần lớn thời gian ban ngày,mà hiệu quả chi phí lại không hơn bao nhiêu.

Có thời gian ấy,luyện chút đan dược ra ngoài bán có thu lợi gấp nhiều lần.



Tích góp của cải tăng tiến tu vi,phương thức thuật pháp pháp thuật chiến đấu chờ càng nhanh.

Suy tính kỹ càng, Tào Kha không lo nghĩ gì nữa,bắt đầu thu dọn hành lý lên.

Dù sao trong linh điền,thứ có giá trị nhất vẫn là sáu phần ích cốc dược tề,tám phần tụ khí dược tề.

Nếu thứ này bị lộ ra đi,sợ rằng hắn sẽ rất dễ dàng bị người khác nhớ thương.

Bởi những thứ này quá hữu ích đối với tạp dịch đệ tử,người có mong muốn tấn thăng luyện khí bốn tầng trở thành ngoại môn đệ tử.

Tuy nói trong tông môn không cho phép gia tay với nhau,nhưng mờ ám hành vi ai lại biết được đâu.

Quân tử không đứng dưới nóc nhà sắp đổ,huống chi Tào Kha một tiểu nhân vật đâu?

Đây cũng là tiểu nhân vật sinh tồn chi đạo mà thôi.

Cũng may hiện tại trời sắp tối,mặc dù ở trong mắt tu sĩ trời tối hay sáng không ảnh hưởng ít nhiều.

Giống như cú đêm hay cú ngày đều có rất nhiều.

Tào Kha muốn đơn giản là giảm sự chú ý mà thôi.

Chò đột phá luyện khí hai tầng sau đó,có thêm nhiều năng lực tự vệ hơn.

Cũng may trong thời gian canh chừng thu hoạch linh thực thời điểm đánh g·iết không ít nhập phẩm sâu bọ,nguyên điểm tích lũy cũng đạt tới 42 điểm.

Luyện một tầng bình cảnh cũng không có dễ dàng đột phá như vậy,càng khiến Tào Kha hậm hực a.

Cố gắng không thành,nhưng cố gắng có thể trông thấy thành quả lại không khiến Tào Kha chùn bước chân.

Đơn giản là cố gắng chưa đạt tới hiệu quả mà thôi,tiếp tục cố gắng thay cái phương hướng a.

Tào Kha hắn cũng không phải đầu cứng lên,lao đầu rơi máu chảy mới biết dừng lại.

Tính danh : Tào Mộng Kha

Tuổi : 14 / 101

Tu vi : Luyện khí 1 tầng ( 100/100 )

Công pháp : Cơ sở luyện khí quyết ( Viên mãn )

Pháp thuật : Thủy vân vũ quyết ( Tinh thông )Canh kim chỉ ( Đại thành)Hỏa cầu thuật ( tiểu thành)Thanh trần thuật ( đại thành) Liễm tức quyết ( Viên mãn)phong hành bộ (viên mãn)

Kỹ nghệ : Đan:ích cốc đan(Viên mãn)tụ khí đan(Viên mãn)



Tư chất : Kim 13,Mộc 21,Thủy 27,Hỏa 17.Thổ 22

Ngộ tính : Bình thường

Khí vận : Tàm thường không có gì lạ.

Nguyên điểm : 42

Có thể tăng không ít chiến lực cho hắn.

Một ít tụ khí thảo mới trồng không được nửa tháng, Tào Kha cũng rút cả gốc lẫn rễ cây bỏ thành bó trong hộp ngọc.

Sống c·hết phó thác cho cá nhân bọn chúng sinh mệnh lực.

Tào Kha không muốn để lại bất cứ tài sản nào,ngay cả một sợi tóc cũng thế.

Những lúc thanh tẩy bản thân rơi rụng đi xuống, Tào Kha cũng thu thập lại rồi đốt cháy hết chúng.

Miễn cho bị ai dụng ý khó dò lợi dụng,thi triển mỗ ta cái loại thủ đoạn độc ác nào đó địch ý với bản thân.

An toàn phải do cá nhân phụ trách,chứ không thể trông chờ vào ai khác!

Dù sao không quen chẳng thân,ai lại giúp đỡ người không quen biết làm gì? Chỉ sợ có ý đồ mục đích nào đó mới tiếp cận đi.

Quần áo vẫn chỉ là một bộ tạp dịch màu xám trắng,không có thay đổi gì nhiều.

Còn một bộ nhưng vẫn ở trong động phủ cá nhân của Tào Kha không mang ra sử dụng,thỉnh thoảng thay đổi mà thôi.

Có thanh trần thuật cái này thuật pháp có thể dễ dàng vệ sinh dơ bẩn trên người tu sĩ,kể cả quần áo cũng giống như vậy,không có ngoại lệ.

Lúc này trong ngực Tào Kha đã tràn đầy tám hai khối hạ phẩm linh thạch,mười mấy chai dược tề cỡ một ngón tay.vài hộp ngọc chứa đựng tụ linh thảo.

Ngoài ra không có gì.

“Nếu có túi trữ vật liền tốt,không quá mức rêu rao.

Có cơ hội phải kiếm lấy một cái túi trữ vật a.”đặt ở đâu thế giới,kho chứa đồ đêu có thể nói có giá trị cao.

Riêng bảo quản vật phẩm,kèm theo trung chuyển đặc tính.

Để cho vô số người chạy theo như xua vịt đồng dạng.

Thừa dịp màn đêm buông xuống, Tào Kha nhanh chóng vận chuyển thanh phong bộ gia trì đến hai chân,vài cái hô hấp liền biến mất ở linh điền giữa.

Đến nỗi chào hỏi Vương lão hán nông phu sát vách? Kia cũng không có thời gian.

Tiên đạo quý tư,huống hồ lão linh thực phu có thể ở đây làm ruộng tới cái tuổi này đủ để nói “già mà không c·hết,đó chính là tặc!”

Tào Kha cũng sẽ không muốn lật thuyền trong mương,dù sao tu vi Vương lão hán cao hơn hắn hai cái tiểu cảnh giới đâu.

Sáng sớm hôm sau, Tào Kha như cũ ở trong linh điền,đơn giản là bàn giao nhiệm vụ cho người mới mà thôi.

Kế tiếp Tào Kha lại phải bôn ba vì làm nhiệm vụ quy định,cái này Tào Kha cũng không có ý kiến.

Dù sao lực lượng mạnh tăng nhanh,để hắn có lòng tin bành trướng nhất định.