Cổ Tích Do Hai Ta Viết Nên

Chương 18




một người là đã phiền phức rồi giờ lại thêm người nữa mà khổ nổi là kẻ khác cô cho vài chưởng là xong mà hai người này thì khác, chỉ có thể dùng lời nói đâu thể làm gì thêm

Tử Sâm xuống xe tiến đến bên Nghiên Vũ ngồi xuống cạnh cô không nói gì thêm.Cả hai cứ thế ngồi lặng im một khoảng thời gian thì Nghiên Vũ đứng lên định rời đi Tử Sâm liền đưa tay lên níu tay cô

- Tôi đưa em về

Nghiên Vũ không quay mặt lại

- Cảm ơn ý tốt của anh nhưng Tử Sâm tôi nói anh nghe tôi không phải trò đùa của anh đừng đem tôi ra đùa để mua vui cho anh

- Em nói lung tung gì đấy ai nói tôi đùa giỡn với em

Nghiên Vũ quay lại nhìn vào mắt Tử Sâm không nói gì cô nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh lòng bất giác nao nao. Tề Hạo theo đuổi cô 2 năm nay rất kiên trì nhưng cô luôn nghi ngờ tại sao tên Tử Sâm này mới mấy hôm mà cô lại thấy chân thật như thế. Nghiên Vũ loại bỏ suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí cô định thần và nhắc nhở bản thân hãy nhớ ngày trước kia

- Nghiên Vũ tôi ghét phụ nữ không phải nói là ghê tởm nhưng với tôi em là ngoại lệ.Mong em có thể chấp nhận tôi. Tử Sâm tôi không thích phụ nữ nhưng em lại là người phụ nữ đầu tiên khiến tôi loại bỏ suy nghĩ ấy khi chạm vào. Nếu đã nói yêu em cả đời này cũng chỉ có mình em có thể bước vào tim tôi ngoài ra không còn bất kì ai

Lần đầu tiên trong đời Tử Sâm dài dòng như vậy nhưng đó là nỗi lòng của anh nếu không xác định thì thôi nhưng nếu đã xác định Nghiên Vũ là người làm trái tim anh rung động thì chắc chắn anh phải bày tỏ hết nỗi lòng ít nhất để cô hiểu được tình cảm anh dành cho cô

Nghiên Vũ thì thấy trái tim mình đập nhanh trước những lời nói của anh hình như lí trí của cô đã thua nhịp đập của con tim

- Muộn rồi tôi về đây



Nghiên Vũ quyết định lờ đi chốt lại câu đó để chuồn nhanh nếu không cô không biết nói gì khác

- Được vậy tôi đưa em về

Chẳng biết từ chối thế nào trước kẻ mặt dày như anh cô không đôi co nữa đồng ý lên xe.Trên xe hình như Tử Sâm đã quên đi sự tức giận việc cô bùng hẹn với anh đúng là yêu vào thì tài giỏi,ghê gớm thế nào cũng trở thành kẻ ngốc bên người mình thương.Ọc ọc tiếng bụng đói cô kêu lên phá tan sự yên tĩnh trên xe cô chết vì ngượng chỉ muốn tìm một miếng đậu đập đầu vô chết cho rồi. Sao lúc nào đi cùng Tử Sâm cô cũng quê vậy chứ

- Em đói sao? hay tôi đưa em đi ăn nhé?

- Không cần đâu tí về tôi sẽ tự nấu ở nhà cảm ơn anh

Đến trước cửa nhà trọ của cô anh chợt nghĩ ra một cao kiến

- Cảm ơn anh tôi về đây

Nghiên Vũ vừa đóng của xe đi được gần đến cửa nhà thì Tử Sâm mở cửa đuổi theo thấy thế cô hỏi

- Anh làm gì đấy?

- Tôi tự nhiên cũng thấy đói em cho tôi vào ăn ké với

- Chủ tịch đừng nói đùa bây giờ mấy vị đầu bếp 5 sao à không 10 sao nổi tiếng đang trông chờ anh đến đấy, khẩu vị của anh chỗ tôi không đáp ứng được anh đâu

- Không sao miễn em nấu thì đáp ứng tất vả lại bây giờ chắc họ cũng phải về ăn tối với gia đình họ không nên làm phiền đâu



Nghiên Vũ bất lực với độ mặt dày và lí do củ chuối của anh không biết nói hay đuổi thế nào nữa đành để anh vào trong. Thật ra cô đã không nhận ra không chỉ mình Tử Sâm thay đổi mà cô cũng đã thay đổi rồi. Tề Hạo theo đuổi hơn 2 năm nhưng chưa bao giờ được cô cho bước chân vào nhà nửa bước mà Tử Sâm lại có thể.Bước vào trong anh nhìn quanh quẩn cảm thấy vô cùng thích thú căn nhà tuy nhỏ bằng 1 phòng ngủ của anh nhưng lại mang cho anh cảm giác ấm áp lạ thường chắc có lẻ vì nơi đây có hơi ấm của người anh yêu. Nghiên Vũ lịch sự mở tủ đưa dép đi trong nhà cho anh

 - Nhà hơi bé và bừa bộn để anh Tử Sâm đây chê cười rồi

- Mọi thứ nhìn xinh xắn mà, đáng yêu như chủ của nó vậy

- Quá lời rồi

Tử Sâm thấy cô có vẻ hơi ngại nói phớt lờ thì bật cười đi vào phòng khách ngồi ở ghế sofa nhìn xuống dưới đất anh hơi bất ngờ khi thấy một bịch đồ ăn vặt và mấy cái vỏ đồ ăn nhanh định cúi xuống nhặt thì Nghiên Vũ nhanh tay đặt cốc nước xuống bàn cầm bịch đồ ăn và nhặt hết rác vương dưới sàn

- Mấy thứ đó không tốt em ăn ít thôi

- Tôi biết rồi anh ngồi đi tôi vào nấu mì

Nói rồi cô đi thẳng vào bếp. Chắc có lẽ mì là món cô nấu ngon nhất sau khoảng 5p thì cô nấu cũng xong dọn mì ra thì không thấy Tử Sâm đâu, định gọi thì thấy anh đang đứng nhìn chăm chú hộp kính sưu tầm các vỏ socola

- Em thích socola lắm sao?

- Ừm tôi thích ý nghĩa của nó vị của nó nữa

Nói đến đây Nghiên Vũ chợt nhớ ra điều gì đó