Có Thương Cậu Không

Chương 4: Sự đời nước mắt soi gương




Gió đêm thổi hơi lạnh, dạo này thời tiết thất thường, xem chừng có vẻ lại sắp mưa nữa.

Thường thả hồn lên bầu trời đen kịt chẳng có lấy một vì sao, giữa khoảng sân trống trãi khiến nó nhỏ bé làm sao. Có ánh sáng dịu dàng hắt ra từ ô cửa sổ, Thường giật mình nhìn thấy Dương Khanh đang từ trong phòng yên lặng quan sát cậu.

"Cậu tư..."

"Bận lắm à?"

Dương Khanh cất giọng hỏi, giữa đêm khuya thanh vắng khiến giọng nói của hắn dễ dàng rót vào tai Thường làm đáy lòng cậu không khỏi run rẩy.

"Dạ con xong rồi..."

Thường thấp thỏm đáp, mặc dù Dương Khanh hay gọi cậu đến với lý do "hầu ngủ", nhưng nếu cậu xong việc trễ thì hắn cũng tự tắt đèn ngủ trước, chỉ có khi tâm trạng không tốt mới thức chờ thế này. Nhận ra vấn đề, Thường vội tiếp lời:

"Cậu chờ con một xíu, con cất đồ xong sẽ quay lại liền."

Dương Khanh không đáp, nhưng Thường hiểu hắn đồng ý.

Thường nhanh chóng mang chén về phòng bếp rửa sạch sẽ, lúc đi ngang qua lu nước, cậu nhớ đến lời dặn của Dương Khanh lúc chiều, chột dạ tự ngửi bản thân. Thường đã tắm táp sạch sẽ rồi, nhưng khi nãy ngồi cạnh siêu thuốc nên vẫn đổ ít mồ hôi. Ngẫm đi ngẫm lại, Thường cởi áo ra xếp gọn sang một bên rồi múc một gáo nước to rửa mặt lại lần nữa.

Trời đêm lạnh lẽo, Thường rùng mình ôm lấy cơ thể đến khu nhà trước, cửa sổ phòng Dương Khanh đã đóng, nhưng bên trong vẫn sáng đèn như cũ.

"Vào đi."

Bàn tay của Thường luôn bị hửng giữa không trung như vậy, không rõ là do cậu đi quá mạnh hay hít thở quá lớn mà lần nào hắn cũng lên tiếng trước khi cậu kịp gõ cửa.

Thường mở cửa bước vào rồi cẩn thận đóng cửa lại, trên cái bàn để rất nhiều sách vở hôm qua giờ phút này bị thay thế bằng một chai dầu con con. Thường lập tức hiểu ra, nhanh chóng đến bên cạnh hắn ngồi xuống.

"Cậu... cậu tư... cởi cởi áo ra..."

Thường cầm chai dầu lên rụt rè nói, Dương Khanh khẽ nâng mắt nhìn cậu một cái, bàn tay chậm rãi cởi từng nút áo, cơ thể khỏe mạnh của thanh niên trai tráng dưới lớp tơ lụa đắt tiền hiện ra. Thường nuốt nước miếng, bàn tay run run đổ dầu ra tay rồi chạm lên mấy vết xanh tím trải dài từ trước ngực ra sau lưng của hắn.



"Xuýt..."

Dương Khanh hít một hơi, cơ thể hắn giật nhẹ làm Thường cũng lo lắng rụt tay lại, miệng không nhịn được mà hỏi:

"Dì đã đỡ hơn chút nào chưa cậu?"

"Vẫn vậy. Nhưng xem chừng khỏe hơn trước rất nhiều." - Dương Khanh đáp, giọng nói pha chút châm biếm không rõ.

Thường không hỏi hắn nữa, đôi tay cẩn thận thoa dầu xoa bóp cho hắn, trong đầu thầm nghĩ sớm biết bị nặng thế này cậu đã lén luộc thêm hai cái trứng gà lăn cho rồi.

Vết bầm trên người Dương Khanh so với lằn roi mấy lần trước cũng không thể so được lần nào là tệ nhất, nhưng Thường chắc chắn chúng đều rất đau. Cậu làm người ở bao nhiêu năm nay, kể cả có bị đánh cũng chưa bao giờ đến mức như Dương Khanh cả.

Lúc đầu Thường không biết được ai là người có khả năng ra tay nặng với cậu tư Khanh nhà họ Trịnh ngoại trừ cô hai và cậu ba nhà này cả, mãi sau này vú năm làm bếp vô tình kể ra, Thường mới biết được là do mẹ ruột cậu tư đánh.

Bà vốn là một góa phụ xinh đẹp, chồng mất không lâu, một mình bà không cán đáng nổi việc đồng án, trong một lần chủ Lý đến đòi nợ, không kiềm chế được bản thân mà giở trò đồi bại với bà. Chẳng bao lâu sau cái lần ấy, bà phát hiện mình mang thai, nỗi câm phẫn và nhục nhã khiến bà muốn làm liều với chủ Lý, nhưng cuối cùng vẫn tự ôm đau khổ mà sinh nó ra.

Góa phụ chết chồng nhưng lại có con khiến người đời dèm pha, cộng thêm dưới sự thiếu thốn không đủ nuôi con, bà cuối cùng cũng đến nhà chủ Lý làm loạn một trận.

Sự việc bại lộ chọc đến Kim Tuyến vợ chủ, bà ta lời ngon tiếng ngọt dỗ dành mẹ Dương Khanh, tự nhận hết lỗi lầm về chồng mình, công khai đón Dương Khanh về nhà chính, còn hứa sẽ cất lại căn nhà lá cũ kỹ của bà, mỗi tháng chu cấp ít tiền bạc, xem như cũng hết tình hết nghĩa.

Mẹ Dương Khanh biết mình phải xa con, nhưng dù sao đây cũng là cách tốt nhất cho cả hai mẹ con. Những tưởng mọi việc cứ thế đã được giải quyết ổn thỏa, nào ngờ Kim Tuyến vẫn âm thầm cho người đến đốt nhà bà. Giữa đêm khuya thanh vắng có tiếng la thất thanh của người góa phụ, căn nhà cháy rụi, gương mặt bỏng nặng xấu xí, bà bị dáng vẻ không khác gì quỷ dữ của mình dọa sợ, đầu óc trở nên điên điên khùng khùng không còn nhận ra ai nữa.

Thường xoa dầu xong cho Dương Khanh, cậu đóng nắp lại, chợt cổ tay bị nắm lấy lật ngửa lên, chỗ bị bỏng khi nãy dưới độ nóng của dầu cũng hơi ửng đỏ.

"Lại làm sao?"

"Con nhấc siêu thuốc không cẩn thận." - Thường nhỏ giọng đáp, nhìn thấy đôi mày nhíu chặt của Dương Khanh vội nói thêm - "Nhưng lúc nãy thoa dầu cho cậu cũng xem như con cũng xức ké rồi."

"Lý sự."

Dương Khanh chửi, sau đó lại tự mình bò lên giường lục lọi. Thường chỉ đành thở dài chờ đợi. Rất nhanh trên bàn liền bày thêm mớ thuốc lạ hoắc với mớ chữ cậu không đọc nổi, mà có đọc được cũng không hiểu.



Dương Khanh đổ thuốc vào bông gòn trắng mịn, chụp lấy tay cậu cẩn thận thoa lên. Ánh đèn dầu lập lòe lúc mờ lúc rõ hắt lên gương mặt hắn, Thường ngượng ngùng, cậu phát hiện những lúc cả hai gặp nhau hình như đều phải chữa trị vết thương trên người đối phương.

"Ngày mai nấu cháo hạt sen nghe chưa?"

Đương lúc Thường vẫn đang chăm chú nhìn hắn thì hắn đột nhiên nói, cậu ngẩn người giây lát, Dương Khanh không nhận được câu trả lời, nhíu mày nhìn lên lập tức chạm mắt với cậu.

"Tao nói mày có nghe gì không?"

Sau giây lát mà bản thân cũng thất thần đôi chút, Dương Khanh lắc nhẹ cổ tay Thường lay cậu, Thường lúc này mới hiểu Dương Khanh vừa nói gì, ngoan ngoãn gật đầu đáp:

"Dạ, vậy để mai con đi hái sen về nấu cho cậu."

"Lơ nga lơ ngơ."

Dương Khanh tỏ vẻ không vui mắng, hắn thu dọn đồ đạc, Thường thấy vậy liền rối rít nói:

"Để con dọn cho."

"Mày biết cái gì mà dọn." - Dương Khanh khẽ tay cậu rồi ra lệnh - "Làm ấm giường, lẹ đi, tao mệt rồi."

Thường hết cách, cậu xoa xoa mu bàn tay không đau lắm của mình, ậm ừ "dạ" một tiếng rồi lầm lũi đứng dậy trèo lên giường, kéo chăn tập trung công việc của mình.

_____________

Truyện được đăng tải trên cả 2 nền tảng Wattpad và Enovel

Enovel hiện đã update đến chương 17, khóa chương 21

Wattpad update chậm hơn

Các bạn có thể follow page Mùa Xuân của Alata hoặc nick Kannozaka Tigridia để cập nhật truyện ủng hộ tác giả nhé.