Có Thương Cậu Không

Chương 38: Yêu nhau cởi áo cho nhau (H)




Warning đầu chương: Có cảnh nhạy cảm, có cảnh nhạy cảm, có cảnh nhạy cảm. Chuyện quan trọng nhắc lại ba lần, ai không đọc được nhanh chóng bỏ chạy. Sau dòng này mọi lời oán trách đều không có hiệu lực

__________________________________

Viên socola tan trong miệng, mặt Thường cũng nhăn nhó, nhưng ngó thấy Dương Khanh ngồi bên cạnh, cậu cố tỏ ra bình thường, nuốt mấy câu chê bai xuống cùng hương vị đắng chát kì cục.

"Không ăn nữa à?" - Dương Khanh rót cho cậu một tách trà đưa qua.

Thường lắc lắc đầu, cảm thấy hơi chóng mặt, nhỏ giọng đáp:

"Dạ không, nãy con ăn cơm no rồi."

"Ừ."

Dương Khanh nhướng mày cũng nhón một viên cho vào miệng, không gian yên tĩnh chỉ nghe tiếng cậu tư Khanh nhai kẹo. Tim Thường đập càng lúc càng nhanh, hai bàn tay cậu bấu chặt lấy vải quần, cả mặt mũi lẫn cơ thể cứ như sắp bốc hơi.

"Vậy, hồi nãy em nói cái gì. Nói lại cho anh nghe."

Thường bối rối cúi gằm mặt, rõ ràng những lời lúc nãy là để nói cho cậu tư Khanh nghe, nhưng giờ cậu tư Khanh ngồi ở đây, cậu một chữ cũng không nói nổi.

"Thường..."

Dương Khanh cũng thấy mặt mình bắt đầu nóng, hắn nhìn cái xoáy tóc trước mắt, miệng gọi thử một tiếng, cũng may, cái xoáy tóc kia còn chịu "Dạ" chứ không biến mất tăm như trong những mộng mị hàng đêm của hắn.

"Cậu tư..."

Thường ngẩng đầu lên nhìn Dương Khanh chờ hắn nói chuyện, chỉ thấy dưới ánh đèn dầu bảng lảng, hai má cậu tư Khanh đỏ hây hây, mắt hắn đang dịu dàng nhìn cậu. Thường nuốt nước miếng, hỏi một câu vô tri vô giác:

"Ngày mai cậu đi rồi?"

"Ừ." - Dương Khanh không lấy làm phiền mà trả lời cậu - "Mai anh phải đi rồi."

"Vậy khi nào cậu lại về?"

Thường lúng búng hỏi tiếp, Dương Khanh lập tức cười mà đáp:

"Công chuyện nhiều, anh cũng cũng biết, nhưng em muốn khi nào anh về thì anh sẽ ráng tranh thủ sắp xếp."

Thường ngớ người, mặt cậu đỏ bừng, bên ngoài bỗng lóe sáng rồi tiếng sấm "đùng" một phát làm cậu giật nảy mình. Một bàn tay chạm lên mái tóc ngắn củn khô rang của cậu mà vỗ nhẹ, giọng người kia nhẹ nhàng hỏi:

"Chắc trời sắp mưa, em về luôn hay ở lại giúp anh làm ấm giường?"

Thường biết mình đang không tỉnh táo, nhưng cậu chẳng rõ vì mấy viên kẹo ngoại kỳ cục của cậu tư Khanh mang về, hay do cậu quá xấu hổ mà không nghĩ nổi gì nữa. Chừng như có ma xui quỷ khiến, cậu ngượng ngùng nói:

"Để con giúp cậu làm ấm giường đặng ngủ cho ngon."

Thường đứng dậy, cơn say chếnh choáng làm cậu loạng choạng, có người vội vàng đỡ lấy cậu, nhưng người kia đứng cũng không vững, thế là cả hai xiêu xiêu vẹo vẹo dìu nhau vào giường.

Cánh tay cậu tư Khanh chắc nịch lòn qua ôm lấy Thường tựa vào lòng hắn, lúc đến giường, hắn ngã ra trước, kéo đứa hầu nằm đè lên người mình.

Thường nằm bẹp trên người cậu tư Khanh một lúc lâu, để cậu tư Khanh nhè nhẹ vỗ vỗ lưng cho cậu, tai cậu áp vào ngực hắn, nghe rõ mồn một từng tiếng tim đập mạnh mẽ.

Bên ngoài trời lại gầm một tiếng, Thường ngóc đầu dậy, Dương Khanh chớp mắt nhìn chằm chằm cậu, như có điều gì đó thoát ra khỏi đầu mà Thường không kiểm soát nổi nữa, cậu nhướng người lên chạm vào môi hắn.

Bên ngoài gió thổi ào ào va mạnh vào cửa sổ, gió thổi mạnh làm tắt ngọn đèn yếu ớt bên ngoài, khiến cho hai tấm lưng trần trụi không khỏi rùng mình mà ghì xiết lấy nhau hơn. Rồi trời bắt đầu mưa, tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái hiên lớn tới nỗi không nghe được tiếng nói chuyện, át đi cả những âm thanh tràn ngập khoái cảm, đầy thích thú, cùng những mặc cảm tội lỗi về chuyện tình của hai kẻ không được thói đời chấp nhận.

Cậu tư Khanh vẫn chỉ gã đàn ông vừa lớn, hắn không biết cách dịu dàng, khiến người hắn thương khóc nức nở, để lại trên da thịt hắn những vết cào cấu đau tê tái.

"Cậu tư, em đau..."

"Xin lỗi em..."

Thường nhỏ giọng than khóc, quần áo cậu không biết đã bị ném đi đâu rồi, chân cậu quấn lấy vòng eo đang mãnh liệt của Dương Khanh, hy vọng có được chút mủi lòng từ hắn. Cũng may, cậu tư Khanh không phải chỉ là kẻ biết hưởng thụ một mình.

Đêm nay không có thứ thuốc kích thích nào, không có ép buộc đau đớn đến tuyệt vọng, thế nhưng Dương Khanh lại cảm giác mình càng mất kiểm soát hơn. Hắn thở hồng hộc nắm lấy hông của người hắn đã tơ tưởng suốt bao nhiêu năm trời, cúi đầu vùi vào bộ ngực bằng phẳng, rồi hít lấy hít để mùi mồ hôi từ cổ chảy dọc xuống hõm vai.

Giờ phút này, cả hai chẳng khác gì con thiêu thân, họ lao đầu vào ngọn lửa, nguyện ý để nó đốt cháy, cùng nhau trở thành mảnh tàn tro nhỏ bé bay khỏi nơi khổ đau này.

Mưa nhỏ dần, hai kẻ vừa điên cuồng đã hoàn toàn tỉnh táo, lẳng lặng nằm yên nắm tay nhau. Thường thất thần tự nghĩ, hình như cậu đã làm chuyện vợ chồng với cậu tư Khanh. Đến giờ phút này, có lẽ hai người bọn họ chẳng thể xem như một đôi chủ tớ bình thường nữa. Thường bỗng chốc cảm thấy xót xa, chẳng hiểu sao lòng cậu buồn vô cùng.

"Thật ra lần này đi, anh không định trở về nữa, có vài người bạn rủ anh theo thuyền lớn đi buôn."

"Vậy thì xa lắm, còn nguy hiểm nữa." - Thường thốt lên.

"Ừm, nhưng anh nghĩ mất em rồi, nguy hiểm thế nào anh cũng không quan tâm."

Dương Khanh nói chắc nịch, hắn còn cười như thể đang buông lời trêu ghẹo người yêu chứ không phải bàn về chuyện sống chết. Trái tim Thường nhộn nhạo nhìn nụ cười hạnh phúc không thèm che giấu của cậu tư Khanh, đầu chợt nhớ đến gì đó, Thường bật dậy, quấn cái mền bị họ làm nhàu nhĩ kế bên toang trèo xuống giường. Dương Khanh vội nắm tay cậu lại nhíu mày hỏi:

"Em đi đâu đó?"

"Cậu thả ra đi, em xuống kiếm đồ, không phải bỏ cậu ở đây một mình đâu."

Thường vừa nói vừa cười, giọng điệu sặc mùi dỗ dành, Dương Khanh xuôi xuôi, hắn nằm trở lại, nhìn cậu đang lúi húi mò mẫm gì đó trong mớ xống áo hỗn độn họ vứt dưới đất.

"Thấy rồi."

Thường vui vẻ trèo trở lại giường, Dương Khanh cũng tò mò ngồi dậy, thấy trên tay cậu là một chiếc hộp gỗ nhỏ xíu.

"Gì vậy?"

"Em tặng cậu."

Thường không nói mà đưa luôn hộp cho Dương Khanh. Hắn thích thú mở hộp ra, ngạc nhiên cầm lấy hai thứ đồ nhỏ xíu bên trong lên ngắm nghía.

"Hồi đi chợ với mợ ba em nhìn thấy... ừm... mặc dù là đồ dỏm nhưng mà coi cũng đẹp... nên... em mua nó..."

Thường lúng túng giải thích, rồi cậu thấy không ra sao cả. Ai đời đi tặng vật đính ước lại nói là đồ dỏm, hơn nữa người kia có khi còn chẳng dùng được. Thường xấu hổ quá, với tay muốn lấy lại đồ:

"Trả em, lần sau cậu về em mua cái khác cho."

Dương Khanh đưa tay lên cao làm cậu vồ hụt mà ngã vào lòng hắn. Cậu tư Khanh điềm nhiên xỏ luôn hai chiếc vào ngón út của mình, không vừa lắm nhưng nhìn qua cũng không thấy rõ.

"Mắc gì, đồ vô tay quan là của quan. Lần sau em mua gì thì anh cũng lấy, mà cái này cũng lấy luôn." - Dương Khanh nhìn cặp nhẫn hài lòng nói.

"Bộ cậu không thấy kỳ cục hả?"

Thường thắc mắc hỏi, nhưng cậu có cảm giác cái màu mã não này đúng là hợp với cậu tư Khanh.

"Mắc gì kỳ." - Dương Khanh kéo cậu vào lòng, thỏa mãn thở một hơi cười nói - "Thầy anh xài một hộp kính hoa của vợ làm cho suốt hai mươi năm. Quản tiệm của anh suốt ngày chê vợ mình nấu ăn dở, nhưng cứ đúng giờ là lập tức về nhà ăn cơm. Rồi khách hàng của anh mỗi ngày đều mang chiếc đồng hồ lúc nào cũng chạy sai giờ ra tiệm nhờ anh sửa nó chỉ vì nó do ông chồng quá cố của bà ấy hồi còn sống lúc nào cũng mang bên người. Vậy đó, yêu nhau yêu cả đường đi, anh đeo đồ của người anh yêu tặng thì có gì mà kỳ cục."

Thường im lặng không nói gì, đỏ mặt nhìn cặp nhẫn trên ngón tay hắn.

"Thường."

"Dạ."

Dương Khanh gọi cậu một tiếng, Thường lập tức ngẩng mặt lên nhìn hắn. Cậu tư Khanh hiếm khi tỏ lúng túng giờ phút này lại do dự rất lâu, Thường thấy hắn sốt ruột, cậu thỏ thẻ hỏi:

"Cậu gọi em làm gì?"

"Ừm, chỉ là anh muốn nghe lại lời hồi nãy em nói." - Dương Khanh ngập ngừng đáp.

"Không phải cậu nghe hết rồi sao?" - Thường giận, không hiểu sao cậu tư Khanh cứ cố muốn làm cậu xấu hổ làm gì - "Với lại dài quá em không nhớ hết."

"Đâu có, với lại lúc đó em không nhìn anh nói, không tính." - Dương Khanh cứng rắn trả lời, lại thấy Thường hơi giận, hắn mềm giọng nài nỉ - "Không cần nói hết, chỉ cần nói lại câu cuối, được không. Mai anh đi rồi, em nói lại cho anh nghe đi mà."

Thường hết cách, vành tai cậu lại đỏ, cậu đành hít sâu một hơi, trịnh trọng ngồi đối diện hắn mà nói:

"Em nói lại một lần nữa thôi, cậu không được đòi nữa."

Dương Khanh gật đầu:

"Ừ, anh hứa chỉ nghe lại một lần thôi."

Thường hơi đảo mắt một vòng để lấy bình tĩnh, rồi cậu nhìn hắn, giọng nói nhẹ đến nỗi khiến lòng cậu tư Khanh nhộn nhạo cả lên:

"Em... em cũng thương cậu."

______________________

Má ơi nó sến, nó ngại má hú luôn >///<