Có Thương Cậu Không

Chương 32: Quýt làm cam chịu




Thường nghe theo lời Dương Khanh, ngoan ngoãn quay trở về nói tiếng xin lỗi với Đặng Danh. Thầy Danh cũng không phải người chấp nhặt, nhất là với học trò mình, nên cũng chỉ nhắc nhở thêm vài câu rồi thôi.

Buổi học vẫn tiếp tục diễn ra như mọi khi, Thường dò theo chỗ thầy giảng, phát hiện dù không có cậu thì vẫn không có gián đoạn gì, ngoại trừ việc người được dạy thì cứ như cũ chẳng thèm mảy may quan tâm chút nào.

Những ngày học cùng Dương Lộc, Thường có cảm giác đứa trẻ này kỳ lạ hơn là hư hỏng. Lúc bắt đầu, nó cứ nằm ườn ra đó, thầy Danh cũng chẳng thèm đá động đến, như thể chỉ cần nó có mặt, những thứ còn lại không quan trọng.

Thầy dạy đứa nào chịu chú ý nghe thầy giảng, Dương Lộc ngủ đẫy giấc, chơi cũng chán chê, Thường cứ nghĩ nó sẽ chạy khỏi chỗ này, nhưng nó vẫn cứ ngồi yên đó, tay chống má từ tốn lật sách. Những buổi tiếp theo nó vẫn cứ như vậy, Thường học mà lòng cũng thấp thỏm không yên, bởi cậu cho rằng nào có cái chuyện mình tranh học phần của chủ bao giờ.

Hôm nay cũng vậy, thầy giảng xong, thầy bắt đầu đặt câu hỏi, Thường đã rõ câu trả lời từ lâu, nhưng thầy không gọi cậu, thầy bước xuống gõ gõ cây roi bẻ từ nhánh tre nào đó xuống bàn, gọi đích danh cậu út Lộc.

Cậu út Lộc hiển nhiên vẫn cứ trơ trơ ra đó, đến trang sách đang học mà nó còn không thèm lật trúng thì làm sao mà nó trả lời được câu hỏi của thầy. Thường ban đầu hơi thảng thốt, sau đó mãi vẫn thấy nó không chịu nhúc nhích gì liền chuyển sang sốt ruột, canh lúc thầy không để ý, thì thào gọi nhỏ:

"Cậu út, chỗ này nè."

Dương Lộc bị cậu thu hút, nhướng mày nhìn cái đứa hầu đang nỗ lực chỉ điểm cho mình, có lẽ đây cũng là lần đầu tiên hai người có tương tác với nhau.

"Trò Lộc, em có đáp án chưa?"

Thầy Danh lần nữa gõ gõ cây roi lên mặt bàn, chờ đợi Dương Lộc trả lời, nhưng đứa nhỏ này vẫn im như thóc trầm ba mùa, một chữ cũng không thèm hé ra.

"Nếu không trả lời được thì phải bị phạt. Xòe tay!"

Thầy Danh không kiên nhẫn đợi thêm, mà cái đứa nãy giờ vẫn trơ trơ ra lại thản nhiên đưa tay lên, từ ánh mắt đến biểu cảm rành rành câu: "Thích thì đánh đi, tui đây không sợ."

Cây roi vừa to vừa dài, ở giữa vẫn còn mắt tre gồ lên, Thường biết chắc bị cái thứ đó đánh thì đau phải biết. Cậu không đành lòng, phần vì áy náy bởi nhờ có cậu út Lộc mà cậu mới được đường hoàng ngồi đây, trước khi cây roi của thầy kịp vung xuống, Thường vội la lên:

"Thầy, thầy đợi cậu út xíu nữa đi, từ từ cậu trả lời."

"Từ từ là chừng nào? Có phải nãy giờ tui không đợi đâu?" - Đặng Danh trầm giọng nói, cây roi vẫn đang dí vào lòng bàn tay Dương Lộc - "Không trả lời được phạt một roi, nâng tay lên."

Thường thấy không ổn, nhanh miệng nói thêm:

"Chắc là cậu út không theo kịp bài, hay để con chỉ cho cậu. Thầy du di câu này nha."

"Được." - Thầy Danh đột nhiên lại đồng ý ngay tắp lự, nhưng câu sau thầy nói khiến Thường cũng thoáng chút chần chừ - "Dù sao học thầy không tày học bạn. Nhưng nói trước, nếu trò Lộc vẫn không trả lời được thì cây roi này em lãnh."

Lúc Đặng Danh nói xong câu đó, ngay cả cậu út Lộc cũng đưa mắt nhìn cậu. Thường nhìn cây roi mà thấp thỏm, song vẫn gật mạnh đầu đồng ý.

"Dạ, vậy để con thử chỉ cậu út đáp án."

Đặng Danh cũng không làm khó Thường thêm, thầy quay về chỗ mình ngồi, cúi đầu đọc cuốn sách cũ mềm đã ngả vàng.

Thường thậm thà thậm thụt đứng dậy bước qua bàn Dương Lộc, dè dặt mở lời:

"Cậu lật đến trang mười bốn đi, con chỉ cậu cho."

Hiển nhiên Dương Lộc vẫn cứ ì ra, Thường hết cách, đành tự đưa sách mình qua, chỉ vào chỗ cậu đã đánh một dấu sao ở đó:

"Cậu nhìn nè, thầy đang hỏi cái này, cậu chỉ cần đọc y như vậy là được."

Phần giao tiếp hoàn toàn chỉ diễn ra từ một phía, không có hồi âm, không có phản ứng. Thường bối rối không biết phải làm nữa cả, mà Đặng Danh ngồi đó đã ngẩng đầu lên, cao giọng hỏi:

"Sao rồi, trò Lộc đã biết học đến đâu chưa?"

Thường bất đắc dĩ nhìn thầy, Đặng Danh thấy được kết quả như dự đoán, thầy cầm cây roi vẫn còn mắc gai lởm chởm đi qua, tốt bụng nhắc lại lời vừa rồi:

"Hồi nãy tui có nói, nếu trò Lộc trả lời không được thì trò Thường lãnh phạt thay..."

Hai bàn tay Thường bất giác nắm lại với nhau, đương lúc cậu định nhắm mắt chịu trận thì thầy lại nói tiếp:

"Nhưng dù sao cũng không phải lỗi trò, trò có lòng giúp đỡ bạn, lẽ ra phải khen thưởng mới đúng, bắt trò nhận phạt thay thì nó không hợp tình cho lắm."

Thầy Danh nói rất dài, cuối cùng hỏi cậu:

"Cho nên nếu em không muốn thì thầy thôi, vẫn giữ nguyên phạt cho trò Lộc. Còn nếu em vẫn muốn giúp bạn đến cùng, thầy nói trước, thầy sẽ không vì em nhận phạt thay mà đánh nhẹ lại đâu. Em nghĩ kỹ đi."

Thường tất nhiên sợ bị cái roi kia đánh, nhưng chẳng lẽ bây giờ lại nói thôi, để thầy đánh cậu út. Chưa kể chính miệng cậu đã đồng ý điều kiện lúc đầu kia, bây giờ hùa theo thầy lật lọng thì trơ tráo quá. Thường vô thức nhìn qua Dương Lộc, bốn mắt cả hai chạm nhau, cậu ngạc nhiên, còn người kia xấu hổ mà hơi giận, hừ một tiếng xoay mặt sang chỗ khác.

"Thưa thầy, cứ làm theo những gì đã nói lúc đầu, để con chịu roi này thay cho cậu út."

"Ừ, xòe tay ra."

Đặng Danh cũng không cò cưa gì, tiếng roi vun vút trong không khí quất mạnh vào lòng bàn tay tạo ra một vệt lằn đỏ chét. Thường khẽ "xuýt" lên một tiếng, cơn nóng rát kéo cho đầu óc càng tỉnh táo hơn.

"Được rồi, nghỉ trưa đi rồi học tiếp."

Đặng Danh vừa nói, ánh mắt vừa khẽ nhìn về phía gương mặt bắt đầu có xíu biểu cảm phía sau lưng Thường.

Thường "dạ" một tiếng, cất gọn cặp sách rồi tan lớp, theo thói quen đi tìm thằng Chất, xem nó đang làm gì để phụ.

Mấy ngày nay trời đã mát hơn nhiều rồi, thi thoảng còn có vài đám mây lớn che mất mặt trời khiến người ta cứ tưởng là sắp mưa đến nơi. Thường lượm một cái lá dừa, vừa đi vừa thắt thành con chuồn chuồn nhỏ.

Thường thắt vừa nhanh vừa đẹp, cậu thích thú đong đưa thành quả trước mắt mà ngắm nghía, chợt nhớ tới khuôn mặt trầm trồ của Dương Khanh khi nhận được con cá nhỏ từ cậu ngày trước.

"Hay vậy, ai dạy mày?"

"Trước ở nhà mợ ba con học lỏm của mấy đứa khác."

"Mày còn biết làm con gì khác không?"

"Cậu muốn làm con gì?"

"Bộ con gì mày cũng biết làm hả?"

Đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất cậu tỏ ra kiêu ngạo trước mặt Dương Khanh như vậy, chỉ cần cậu tư Khanh nói thích con nào, Thường liền thoăn thoắt thắt con đó cho hắn. Mặt cậu tư Khanh vừa thích thú vừa tò mò, Thường lúc ấy mới nhớ hắn lớn hơn cậu có hai tuổi, cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.

Sau một hồi lượn trái lượn phải, cuối cùng Thường cũng tìm thấy Chất đang nằm dưới gốc cây gõ, cậu tưởng nó trốn việc ngủ trưa, nhẹ chân nhẹ tay bước qua, cố bắt chước cái giọng òm òm do nghiện rượu của hai Sẹo:

"Sao giờ này mày nằm đây? Bộ nhà hết chuyện làm rồi à?"

Chất giật mình, nó ngóc cái đầu như ổ quạ lên, nhìn thấy Thường, vừa tức vừa mắc cười, miệng chửi một câu:

"Thằng quỷ, làm tao hết hồn."

Thường khúc khích bước qua ngồi đại xuống, cậu hỏi:

"Sao không làm gì mà nằm đây, không sợ anh hai đánh à?"

"Thằng chả đi thu nợ rồi, trốn được hồi nào thì trốn." - Thằng Chất tiếp tục kê tay nằm xuống, thoải mái gác một chân lên đong đưa - "Vừa học xong hả?"

"Ừ."

Thường cũng nằm theo, nheo mắt nhìn đám mây thong thả lững thững trôi.

"Ê, học chữ có khó không?"

"Hả? Mày nói gì?

Đương lúc Thường lim dim, thằng Chất tự dưng hỏi. Cậu nghiêng đầu nhìn nó, phát hiện cái thằng miệng như con sáo líu lo suốt ngày giờ lại ậm a ậm ừ. Thường ngồi hẳn dậy hỏi lại lần nữa:

"Vụ gì?"

"Thì... tự nhiên tao cũng muốn học như mày... mà sợ nào giờ chưa đi học nó khó. Với mày vốn giỏi sẵn mà."

Thằng Chất đáp, lần đầu tiên Thường thấy nó bày ra cái vẻ đăm chiêu nghiêm túc như vậy. Cậu ngẫm nghĩ rồi nói:

"Thì mày cứ thử đi, tao thì không biết tao có giỏi thật không, nhưng mà nếu cậu tư không kè kè kiểm bài, tao làm biếng không chịu học chắc giờ vẫn dốt đặc cán mai thôi."

"Mày chịu dạy hả?" - Thằng Chất bật cười - "Vậy chắc phải kêu một tiếng thầy rồi."

"Kêu nghe thử xem nào." - Thường ưỡn ngực, giả bộ đắc chí nói - "Gọi đi tối nay thầy mang tập vở qua cho."

"Dạ, em chào thầy Thường."

Thằng Chất trịnh trọng nói, rồi cả hai cùng ngã lăn ra cười. Cười mệt rồi, Chất lại liếc sang nhìn Thường, thấp giọng hỏi:

"Còn mày tính sao? Có nghĩ theo cậu tư không?"