Có Thương Cậu Không

Chương 26: Con công ăn lẫn với gà




Thường nghe lời Ngọc Diệp bưng thuốc đến giường Dương Quý. Cậu chợt phát hiện hình như xung quanh lại bừa bộn hơn mọi khi, Thường cảm thấy kỳ lạ nhưng rồi cũng không để tâm lắm, chỉ cúi đầu làm việc cần làm như thường ngày.

Cậu kê gối nâng cơ thể mềm oặt của Dương Quý dậy, giữ hắn tựa vào người mình, rồi cẩn thận múc từng muỗng thuốc đút cho hắn.

"Sao kỳ vậy?"

Muỗng thuốc đầu tiên đút vào xem chừng có vẻ trót lọt, Thường múc tiếp muỗng thứ hai thì không mở được miệng hắn nữa. Cậu ba Quý cứ ngậm chặt miệng, sau một hồi cố gắng cậy khớp hàm hắn lại có nước thuốc trước đó tràn cả ra. Thường ngạc nhiên nhìn hắn:

"Cậu ba sao vậy? Cậu khó chịu ở đâu à?"

Dương Quý không giống dáng vẻ bất lực mặc ai muốn làm gì thì làm như bình thường. Mắt hắn mở lớn, miệng ngậm chặt, tuồng như sử dụng hết mọi cơ quan ở nơi vẫn còn cảm giác phản kháng cậu.

"Cậu ráng uống hết thuốc đi. Không thì làm sao mà khỏe được..."

Choang!

Dương Quý một mực né tránh, rồi chẳng biết hắn lấy đâu ra sức lực nghiêng đầu muốn tách khỏi Thường. Thường không ngờ sau bao năm nằm liệt cậu ba Quý lại đột nhiên có động tác mạnh như vậy, chén thuốc trượt khỏi tay vỡ tan tành. Ngọc Diệp cũng lập tức chạy xộc vào lớn giọng hỏi:

"Chuyện gì?"

Thường giật mình cũng giương mắt nhìn cô rồi đáp:

"Dạ... hôm nay cậu ba hơi lạ, cậu không chịu uống thuốc, chắc cậu khó chịu ở đâu rồi. Hay để con chạy đi mời thầy về xem cho cậu?"

Nước thuốc đen ngòm chảy lênh láng ra sàn, một ít còn dính lên mền gối. Ngọc Diệp trông cảnh tượng lộn xộn trước mắt mà lồng ngực phập phồng. Ngó thấy cái tên chồng bại liệt nhiều năm đang nằm quằn quại trừng mình, cô nổi cơn tam bành định bước qua, nhưng mấy thứ bẩn thỉu dưới chân lại khiến cô ngần ngại dừng lại. Chỉ có thể chống nạnh chỉ vào hắn:

"Đã như thế này rồi còn không yên thân. Định quậy hả? Có giỏi thì ngồi dậy đập hết đồ trong phòng này xem."

"Cô chủ..."

Ngọc Diệp không dám chửi lớn nhưng vẫn làm Thường hốt hoảng, cậu vội nói đỡ cho Dương Quý:

"Chắc cậu ba chỉ khó chịu ở đâu thôi, cô đừng chửi cậu. Ở đây dơ lắm, cô mau ra ngoài để con dọn dẹp cho."

Ngọc Diệp cũng không muốn nán lại cái nơi lộn xộn nồng nặc mùi thuốc đắng ngắt này thêm nữa, cô toang rời đi thì Dương Quý đột nhiên "ú ớ". Ánh mắt giận dữ vẫn chăm chăm theo cô, cái đầu lắc lư kéo cơ thể vô lực xê dịch đôi chút. Thường ngó mà sốt ruột, vội giữ hắn lại.

"Cậu đau ở đâu hay sao? Hay mình gọi thầy tới xem cho cậu đi cô."

"Gọi cái gì mà gọi." - Ngọc Diệp bực mình chửi - "Mày thử nửa đêm nửa hôm kêu thầy thuốc tới đi, rồi xem cái mụ già kia có chì chiết tao đến chết không?"

"Nhưng mà..."

Thường thấy Dương Quý sắp sùi bọt mép tới nơi, cả người cậu liền xoắn xít không thôi.

Ngọc Diệp điên tiết mặc kệ cái mớ hỗn độn dưới chân, một mạch bước qua phóng lên thẳng giường, đẩy Thường qua một bên xách áo của hắn lên nghiến răng nói:

"Sao hả? Rốt cuộc mày muốn cái gì? Sao không tự mình biết thân biết phận đi. Đã ra nông nỗi này vẫn muốn người ta phải chịu hành hạ chung với mày hả?"

Dương Quý há há miệng, cổ họng đáng thương phát ra vài âm thanh yếu ớt, Ngọc Diệp cười khẩy tiếp tục đay nghiến:

"Sao hả? Muốn chửi tao? Mày lấy tư cách gì? Cái hồi mày còn bình thường mày có ra dáng một thằng chồng đàng hoàng không? Nói cho mày biết, đây là quả báo mày phải nhận. Không những mày mà cả con mẹ ác nghiệp của mày, cứ nằm đó chờ coi đi!"

Thường trợn mắt nhìn Ngọc Diệp, cảm giác dường như ngay giây tiếp theo cô sẽ bóp chết chồng mình luôn vậy.

Ngọc Diệp từng là một người con gái xinh đẹp, thông minh hoạt bát. Trước kia ở nhà mẹ đẻ, Thường chưa bao giờ thấy cô khóc, khóe miệng lúc nào cũng cong cong tươi rói. Sau này theo lời ong bướm của một gã mới gặp đôi ba tháng, cô chủ của cậu ngày nào cũng dùng nước mắt rửa mặt, rồi gã trăng hoa kia nằm xuống, cậu không nhìn ra được vui buồn trong đôi mắt từng tươi sáng của của cô nữa.

"Cô chủ, cô bình tĩnh đi. Con không gọi thầy thuốc nữa. Để con lo cho cậu, tội nghiệp cậu lắm."

Thường mở miệng can ngăn. Ngọc Diệp lập tức lừ mắt trừng cậu mà nói:

"Tội nghiệp? Mày nói ai? Cái loại chỉ nằm một chỗ chờ người khác hầu hạ này mà tội nghiệp á? Vậy cô chủ mày thì sao? Thường, không lẽ mày quên mất ai là chủ mày, quên mất nhờ có ai mày mới còn sống đến giờ này sao?"

Thường im phăng phắt không dám cãi gì nữa. Ngọc Diệp cũng mệt mỏi, cô trầm giọng nói:

"Dọn dẹp sạch sẽ rồi cút xéo đi. Bực cả mình."

"Dạ..."

Thường ngập ngừng đáp, mắt lia đến cậu ba Quý đã bị chọc tức đến ngất xỉu, muốn khuyên đôi ba câu nhưng lại bị Ngọc Diệp trừng thêm cái nữa:

"Nhìn cái gì, không lẽ mày sợ tao giết chồng à? Yên tâm đi, tao đâu có điên. Lẹ lẹ dùm tao, tao mệt lắm rồi."

Thường đành phải ngoan ngoãn xuống giường, nhanh chóng thu dọn sạch sẽ, sau đó chào cô chủ mình một tiếng, khẽ khàng khép cửa, lén lút buông tiếng thở dài rồi rời đi.

Ban đêm tối om, trên trời thấp thoáng ánh trăng yếu ớt mờ ảo không soi sáng nổi thứ gì. Thường bần thần bước thấp bước cao dò dẫm đi về phía trước. Con đường này cậu đã đi đến thuộc lòng, ấy vậy mà lần nào cũng cảm thấy sợ hãi.

Thường về đến phòng mình, khứu giác lập tức bị kích thích bởi thứ mùi hương mà đối với đám tôi tớ như cậu có thể nói là xa xỉ. Đôi mắt thích nghi với bóng tối từ lâu dễ dàng phát hiện trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ có một gói lá sen, chạm vào còn hơi nóng.

Thường mồi lửa thắp đèn, ánh sáng leo lét cho không gian chút ấm áp. Cậu mở lá sen ra, bên trong là nửa con gà nướng được xếp gọn gàng, lớp da vàng ươm tứa mỡ, đánh thức cái bụng chỉ toàn cơm độn khoai của cậu.

Tim Thường đập mạnh, trong lòng cậu tỏ tường rằng đây không phải của thằng Chất mang đến. Cậu chậm chạp kéo cái ghế duy nhất còn nguyên vẹn ngồi xuống, xé mạnh cái đùi gà mập mạp rồi cạp lấy.

"Ngon quá, sao lại ngon như vậy... hức..."

Thịt gà mọng nước, Thường suy nghĩ sao trên đời này lại có thứ ngon đến thế, rốt cuộc cậu có loại công đức gì mà có thể ăn được kia chứ. Xem xem, nếu bây giờ có ai đó bắt gặp cảnh tưởng một đứa đầy tớ đang gặm đùi gà, chắc chắn đứa đầy tớ đó sẽ bị đánh ra bã.

Người ta sẽ thóa mạ nó bằng đủ lời lẽ khó nghe nhất trên trần đời. Cho rằng chỉ có ăn cắp mới dám ăn ngon như vậy, bởi lẽ thân phận bọn họ bị coi không khác gì con chó, chỉ có thể chờ chủ thương tình quăng cho vài khúc xương thừa, sau đó vui vẻ vẫy đuôi, phấn khích sủa mấy tiếng cảm ơn.

"Tối nay khỏi đến chỗ tao. Về sau cũng không cần đến nữa."

Thường vừa ăn vừa mếu máo khóc, cậu cảm thấy lời cậu tư Khanh nói đúng lắm, đáng ra hắn phải nói như vậy từ lâu lắm rồi mới phải.

Người như cậu tư Khanh xứng đáng ở một căn phòng to hơn, thêm nhiều kẻ hầu người hạ, vây xung quanh là oanh oanh oanh yến yến. Cậu tư Khanh không thiếu người mến mộ thương thầm, giường hắn phải quện hương bưởi hương lan tươi mát của một đứa con gái trẻ trung xinh đẹp, chứ nào phải mùi bùn sình dơ bẩn có rửa qua bao nhiêu nước cũng không thể phai đi chút nào.