Chương 76: Phòng bị
Hỏi chuyện là một tên thanh niên chừng hai mươi tuổi, cũng chính là người bám theo. Mà đứng bên cạnh hắn, thình lình là Trương Bân.
Trương Bân trầm giọng:
"Người này lớn tuổi, trầm ổn đều không lạ. Cái chính là hắn tin lời thề của cha, nên tâm phòng bị đã giảm đi mấy phần.
Sự tình lần này đáng lo nhất vẫn là Hắc Thạch Môn, bọn hắn chưa động, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện."
"Ý của cha là?"
Người thanh niên vẫn không rõ cha mình đang toan tính cái gì, nhưng lấy bản lĩnh của Hắc Thạch Môn, rất khó lừa gạt đến bọn chúng.
Trương Bân nói:
"Thạch Đầu Cốc là một chỗ Thiên Nhiên Huyễn Trận, trừ khi sơ niệm đạt tới bốn dặm, mới có thể xâm nhập bên trong không ngại, như tu sĩ Khai Hội tối đa hai trăm trượng, Thải Bổ Luyện Bì tối đa một dặm, đi vào chưa từng có người đi ra."
Trương Bân nói ra chuyện này, đã ngầm xác định Thiên Nhiên Huyễn Trận là một chỗ dùng để vây khốn Hắc Thạch Môn, cái chính là môn chủ Hắc Thạch Môn Phương Sán cũng là một Trận sư, thời gian vây khốn nhất định không lâu.
Chỉ cần một ngày liền được.
Tại trong toan tính của Trương Bân, một ngày cũng đủ hắn tôn tạo Luyện Bì, càng có thể đem Tôi Thể Công nhập môn, đến lúc đó Hắc Thạch Môn đến, cũng là chuyện của Hắc Thạch Môn cùng Cổ Thiên, hắn cũng không có vi phạm tới lời thề.
Phải nói Cổ Thiên giống như vận may của hắn, xuất hiện đúng thời điểm, thực lực càng xảo diệu, xong xuôi hết thảy còn có Cổ Thiên đến gánh Hắc Thạch Môn.
Nửa ngày sau, Mạc Thiên Cổ Trường Tồn đến địa điểm ước định, cũng không lâu lắm Trương Bân liền xuất hiện, bộ dáng ra vẻ mệt mỏi.
"Cổ đạo hữu, ta tạm thời cắt đuôi Hắc Thạch Môn, nhưng không chắc khi nào bọn hắn có thể lần tới, cho nên chúng ta cần phải nắm chặt đoạn thời gian này."
Mạc Thiên Cổ Trường Tồn cau mày, không chắc hỏi:
"Hắc Thạch Môn? Ngươi là đắc tội bọn hắn?"
Một người trước một người sau tiếp tục tiến lên, Trương Bân cười khổ:
"Ta nào đắc tội bọn hắn, là bọn hắn đánh chủ ý lên bí mật ta đang nắm giữ.
Sở dĩ bọn hắn không muốn làm cứng, đều là sợ ta cũng chọn cứng."
Bầu không khí tràn ngập lo lắng, Mạc Thiên Cổ Trường Tồn thỉnh thoảng bày ra cảnh giác, cước bộ đều nhanh mấy phần. Trương Bân lại âm thầm hài lòng hết thảy, chỉ là giờ phút này hai người đứng tại một chỗ núi đá cao ngoài trăm trượng, trên đỉnh đang đậu lấy một đầu Đại Ưng, cặp mắt đang bắt chặt hai người.
Trương Bân có chỗ run lên, mặc dù khoảng cách Thiên Nhiên Huyễn Trận chỉ còn chừng mười dặm đường, nhưng đầu Đại Ưng xuất hiện tại nơi này, nói rõ tai mắt Hắc Thạch Môn đã đuổi kịp hắn.
Nói là vậy, Trương Bân cũng hiện lên quyết đoán, hắn đem Phi Hành Phù đập tại trên thân, cả người theo đó lăng không mà lên, từ trong túi trữ vật xuất ra một cây cung phân biệt hai đầu mũi tên, động tác thuần thục đến kinh ngạc.
Mạc Thiên Cổ Trường Tồn đứng tại mặt đất nhìn lên có chút ngưng trọng, không phải hắn để ý Trương Bân thể hiện ra nhiều tài phú, cái chính là Trương Bân mặc dù b·ị t·hương, nhưng một thân chân khí còn tại, thời điểm gia trì tại pháp khí, uy lực có thể tiến một bước dài.
Như Mạc Thiên Cổ Trường Tồn Khai Hội mười chín kinh mạch, lực lượng của hắn trọn vẹn trăm vạn cân, tin tưởng có thể vượt trội một tên Luyện Bì b·ị t·hương. Khác biệt là nếu Trương Bân không dùng lực lượng tự thân mà dùng chân khí gia trì pháp khí, rất có thể một chiêu liền đánh trọng thương hắn.
Mạc Thiên Cổ Trường Tồn ngưng trọng không có sai, tại Trương Bân rót vào đại lượng chân khí, mũi tên nổi lên một dãy đường vân màu vàng nhạt, theo hai đầu mũi tên xuất ra khỏi dây cung, hai đạo mũi tên xuyên phá khoảng không kéo theo một đường hoả diễm, nhắm thẳng cặp mắt Đại Ưng xuyên tới.
Đầu Đại Ưng giống như không sợ, nó vỗ cặp cánh rộng nhấc mình lên trên, hai cái chân đồng dạng đánh ra móng vuốt làm một cái động tác nắm lại, tại móng vuốt như móng sắt bắt lại, hai đầu mũi tên rất dễ bị nó bắt xuống.
Nhưng đây cũng không phải chỗ Trương Bân dựa vào, hai đầu mũi tên vừa ra, trên thân hắn đã thêm một tấm Gia Tốc Phù, chỉ là loé lên một nhịp, thân hình hắn đã ở trên Đại Ưng, một đầu mũi tên khác lập tức đốt cháy lên, nhắm ngay đỉnh đầu Đại Ưng bắn xuống.
Phốc.
Đại Ưng oát lên một tiếng thảm liệt, cả thân mình như cứng lại, trời đất quay cuồng.
Trương Bân cũng không có dừng lại, tiếp tục xuất ra một tấm Độn Phù dán lên đầu Đại Ưng. Mạc Thiên Cổ Trường Tồn lại tận mắt chứng kiến thân hình to lớn của Đại Ưng tại chỗ biến mất, không rõ bị chuyển di đi nơi nào.
Xong hết thảy, Trương Bân trở lại chỗ cũ, cả người hư nhược xuống.
"Cổ đạo hữu, khí lực của ta có hạn, đối với một đầu Linh Thú cấp một còn ra chỗ chật vật, nếu là Hắc Thạch Môn đánh tới, ngươi chạy được liền chạy."
Mạc Thiên Cổ Trường Tồn nhìn ra Trương Bân hư nhược là thật, nhưng độ tài phú trên người, đủ để cho Trương Bân chạy trốn mấy cái mạng.
Vừa rồi Trương Bân không tiếc một tấm Độn Phù ném xác Đại Ưng, càng minh chứng điều đó.
Có thể Trương Bân không chút do dự đánh lên lời thề không hãm hại hắn, cục diện hiện tại rất có thể Trương Bân sẽ không trái lời thề, nhưng gián tiếp đẩy hắn cho Hắc Thạch Môn đâu?
Không thể không phòng bị.