Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cô Thôn Trường Đạo

Chương 5: Đều mang tâm tư




Chương 5: Đều mang tâm tư

Triệu Quân ngồi tại quán trà Bình Tức, không phải hắn có thói quen uống trà, mà là đến nghe ngóng tin tức. Có đôi khi, người uống trà không hẳn vì trà, mà là vì phẩm chuyện.

Hai tháng trôi qua, Triệu Quân đúng là chịu khó ngồi tại quán trà Bình Tức, từ trong câu chuyện của người khác, rõ ràng nắm xuống không ít vấn đề từ Đại Vu. Hắn bị khốn ba mươi năm, tin tức gần như bế tắc.

Sở dĩ cũng không có lập tức đi Cấm Sơn, hắn là sợ bị Mạc Thiên Cổ lừa. Đừng nhìn Mạc Dược Vân nói đến rất thật, Triệu Quân đều muốn cẩn thận xác nhận mới hành động.

Hắn đã trễ ba mươi năm, lại thêm mấy tháng vẫn là chịu được.

Chỉ là tối hôm nay Triệu Quân không thể không chú ý một điểm trọng yếu, Mạc Thiên Cổ vậy mà muốn đi Cấm Sơn.

Người khác có thể xem Mạc Thiên Cổ đi Cấm Sơn bái tổ là chuyện nên làm, đối với Triệu Quân, hắn biết Mạc Thiên Cổ đang nắm giữ một đầu Dị Bản Bút Lục, rất có thể là đến Cấm Sơn tìm cách lật ra manh mối.

Triệu Quân cười lạnh, chỗ kia nếu không có 'Việt đồ' bất kỳ ai cũng đừng nghĩ nhiều.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Mạc Thiên Cổ không tìm được manh mối hữu dụng, nhất định sẽ cho người phòng bị Cấm Sơn càng chặt, hắn là nên làm cái gì mới có thể an toàn đi vào Cấm Sơn?

Triệu Quân âm thầm đi ra quán trà, suy nghĩ có chút không thuận.

Trời đêm đế đô vốn dĩ bình lặng, nhưng đối với một số ít người, một đêm này có gì đó không giống với ngày thường, không chỉ bước chân, ngay cả trong lòng đều có chút gấp.

Khi Triệu Quân lướt qua một nhóm ba người đang đi trên phố, hắn chính là cả kinh.

Là Ám Vệ Đại Thường?

Triệu Quân biết chuyện này không đơn giản, hắn mang đi 'Việt đồ' nếu Đại Thường lại tới đây, tin tưởng kịch hay còn ở phía trước.

...

Thiên Môn Đại Vu từ sớm đã đứng đầy thị vệ, dù Đại Vu không có người dám loạn, uy thế vẫn là phải bày ra. Đế hoàng xuất đô, xem như là hắn đi dạo, theo hầu cũng tính đến ngàn người.

Nhiều người là vậy, chân chính có quyền nói chuyện ở đây, liền không đến mấy người.

Quan Văn nhìn một chút cổng thành Thiên Môn, nhỏ giọng nói với Hàn Tử Mặc:

"Hàn huynh, nếu đế hoàng không muốn đại sư Phong Thuỷ, ngươi bố trí người nhập Cấm Lao mang đi Triệu Quân. Cho dù chuyện đến tai đế hoàng, tội trạng cũng là Lương Nam Ba đến gánh."

Hàn Tử Mặc không nói, trên mặt lại điểm lên vẻ xảo trá.

Đoàn người cũng không đợi lâu, Mạc Thiên Cổ Trường Tồn đi cùng Vũ Nghi xuất hiện, bá quan văn võ đồng loạt thi lễ:

"Đế hoàng thiên cổ trường tồn."



"Hoàng hậu an khang."

Mạc Thiên Cổ Trường Tồn cũng không có bất cứ động tác nào cho bọn người miễn lễ, trực tiếp đi về xe ngựa lộng lẫy tráng lệ.

Mấy năm không thượng triều, quan quân sớm đã quen đế hoàng lãnh đạm, lễ nghĩa cũng là hình thức nhìn xem.

Quan Văn không đợi đế hoàng lên xe, trực tiếp đứng ra:

"Đế hoàng, thần có điều muốn tấu."

Về lý, đế hoàng bái tổ rất trọng đại, đây là đối với tiền nhân nhớ xuống công lao, Quan Văn cho dù làm Đại Thừa tướng, nếu như có việc muốn báo, cũng nên là chuyện sau đó. Quan Văn cứ vậy đứng ra, trong lòng mọi người đều rõ ràng, đây là muốn nhắc đế hoàng, hắn vẫn là có quyền.

Mạc Thiên Cổ Trường Tồn không lộ cảm xúc, không quan trọng nói:

"Đến nói."

Cái này đế hoàng thật là dễ nói chuyện, hay là hắn biết không thể làm sao Đại Thừa tướng?

Quan Văn khom người thủ lễ:

"Bẩm đế hoàng, thần nghe đến Thẩm công công bàn giao, nói đế hoàng lệnh đi Cấm Sơn chọn nơi án táng.

An táng đế vương là chuyện hết sức hệ trọng, phúc vận của một nước, truyền thừa của một nước, đều từ đây mà ra. Cho nên, địa điểm an táng không thể qua loa đến chọn, chuyện này nhất định phải có đại sư Phong Thuỷ đi cùng."

Nói tới nói lui, trọng yếu là mang lên đại sư Phong Thuỷ. Có thể đại sư Phong Thuỷ tại Đại Vu không thiếu, Quan Văn nói ra lời này, chính là muốn đề cử người.

Một bộ phận quan quân đều âm thầm nghĩ Quan Văn quá đáng sợ. Đây là Quan Văn ép đế hoàng cho ra một cái lựa chọn.

Là đồng ý hay không đồng ý?

Để một bộ phận quan quân thất vọng, Mạc Thiên Cổ Trường Tồn không có phẫn nộ, giống hơn là không dám phẫn nộ, nhẹ gật đầu:

"Cũng được."

Quan Văn thì nhẹ thở ra hơn là đắc ý, hắn biết chuyện này nếu không tiếp tục lấn tới liền không thể cứu ra Triệu Quân, tiếp nói:

"Đế hoàng, Đại Vu ta chính là có đại sư Phong Thuỷ, nhưng cổ nhân có câu 'Bụt nhà không thiêng' vì thế dùng người Đại Vu đến xem phong thủy Đại Vu, liền không hợp.

Ý của thần là mời đại sư Phong Thuỷ từ nước khác."

Trong lòng mọi người rõ ràng đều nghĩ Đại Thừa tướng hẳn là đang làm khó đế hoàng, cái gì người Đại Vu không thể xem phong thủy Đại Vu, vậy Đại Vu cũng không cần thiết nuôi một đám đại sư Phong Thuỷ. Còn về mời đại sư nước khác, há không phải muốn trì hoãn đế hoàng đi bái tổ?



Trông thấy thật nhiều người bắt đầu to nhỏ bàn tán, Quan Văn vội vàng giải thích:

"Các vị không cần lo lắng, ta đã nói ra lời này, đương nhiên là biết có đại sư Phong Thuỷ nước khác đang ở Đại Vu, càng là đang ở đế đô.

Chỉ là hiện tại, hắn đang bị giam tại Cấm Lao..."

Quan Văn không có nói hết lời, ý định đã rõ. Đừng nhìn đế hoàng một lời cũng không có nói, không ít người mường tượng Đại Thừa tướng cố ý đánh mặt đế hoàng.

Hai tháng trước đế hoàng đến Cấm Lao g·iết mấy người thì như thế nào? Quan Văn hắn cũng có thể một lời cứu người ra.

"Đại Thừa tướng, Cấm Lao là Đại nội thị vệ của ta quản, bên trong có đại sư Phong Thuỷ nước khác hay không ta còn không biết, Đại Thừa tướng ngươi cũng lớn lộng, ngay cả Cấm Lao cũng dám điều tra xuống?"

Đại nội thị vệ Lương Nam Ba hướng Quan Văn mỉa mai một câu. Châm chọc là Mạc Thiên Cổ Trường Tồn cũng không có trách, từ tốn nói:

"Bỏ đi, Đại Thừa tướng muốn mang theo người nào, nói ra là được."

Quan Văn làm cái thủ lễ tạ ơn, chính nói:

"Hắn gọi Triệu Quân, đến từ Nhật Vực, hơn ba mươi năm trước b·ị b·ắt vào Cấm Lao."

Bề ngoài Mạc Thiên Cổ Trường Tồn giống như bình tĩnh, trong lòng lại trùng điệp lãnh ý. Không phải Mạc Thiên Cổ Trường Tồn để ý Quan Văn, hắn ngạc nhiên là người Đại Thường lại tới.

Tại Đại Vu, ngoài hắn cùng Mạc Dược Vân nắm tới bản án, sẽ không có người thứ ba đi chú ý Triệu Quân. Quan Văn có thể biết Triệu Quân là người Nhật Vực, nhất định là do Đại Thường cung cấp.

Hắn để Tầm Âm đi Nhật Vực tra Triệu Quân còn chưa có trở về, hiện tại Đại Thường thông qua Quan Văn muốn cứu ra Triệu Quân, đủ thấy Triệu Quân cũng có thứ Đại Thường cần.

Chỉ có thể là như vậy, Dị Bản Bút Lục Cố Sự lưu tại Đại Vu Tàng Thư, Đại Vu cùng Đại Thường cũng một gốc Đại Nông đi ra, ai dám chắc Đại Thường không có một bản khác Dị Bản?

Cái này càng củng cố suy luận trong Mạc Thiên Cổ Trường Tồn, Triệu Quân nhất định đang nắm giữ một bí mật kinh người, nó liên quan Dị Bản, càng liên quan đến Cấm Sơn.

Nếu vậy, đồ vật tại Cấm Sơn cũng không đơn thuần là giữa Đại Vu cùng Triệu Quân, đây đã nâng lên tranh đoạt tầm quốc gia.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Cấm Sơn do Đại Vu khống chế, Đại Thường muốn đến đây phách lối, chỉ sợ cũng không có đơn giản như vậy.

Rất nhanh, Mạc Thiên Cổ Trường Tồn lại làm ra tuỳ ý không quan trọng, nói với Lương Nam Ba:

"Cho người đến Cấm Lao, mang người gọi Triệu Quân tới."

Mạc Thiên Cổ Trường Tồn nhịn xuống tư thái, hiện tại Triệu Quân không ở Cấm Lao, không có nghĩa là Cấm Lao không có một cái 'Triệu Quân' thay thế.

Đừng nhìn nước cờ này đi có chút mạo hiểm, Mạc Thiên Cổ Trường Tồn lại nắm chắc Quan Văn tuy nhận việc Đại Thường, mấu chốt của vấn đề Quan Văn lại không nắm xuống.



Triệu Quân rời đi Cấm Lao đã hai tháng, thế mà còn đến một màn Quan Văn muốn cứu ra Triệu Quân, không cần đi động đại não cũng có thể nhìn ra, Đại Thường cùng Triệu Quân không có liên lạc lên nhau.

Đại Thường không nắm Triệu Quân, Quan Văn không biết Triệu Quân, hắn lấy một cái 'Triệu Quân' đi thay thế, tin tưởng mồi câu này thả đến hoàn hảo.

Cũng không lâu lắm, thị vệ mang đến một lão già, bộ dáng cho thấy đã thật lâu không có nhìn nhìn thấy ánh mặt trời, đến bước chân cũng có chút không trụ vững.

"Ngươi tên là gì?"

Quan Văn đi cẩn thận hỏi một câu. Vừa rồi chỉ có thị vệ nhận lệnh rời đi, còn lại đế hoàng cùng Lương Nam Ba còn tại, càng không có nói bất cứ cái gì, hắn cũng không tin trong thời gian ngắn, đế hoàng còn có thể giở ra trò.

"Triệu Quân."

Khác với thân thể già yếu không chịu nổi, lão già không có nửa điểm sợ hãi, thẳng thắn đáp.

Ngay từ đầu Quan Văn đã dùng ánh mắt khoá chặt lão già, nghe lão già nói, hắn vững tin đây là Triệu Quân. Dù gì Triệu Quân cũng xuất thân hoàng thất Đại Thường, cốt khí vẫn là phải có. Còn có, Triệu Quân bị giam ba mươi năm, chừng ấy thời gian, đủ khiến con người không còn sợ hãi bất cứ chuyện gì.

Nếu vừa rồi lão già tỏ ra sợ hãi, Quan Văn mới là không tin. Quan Văn như chứng thực xong, hướng Mạc Thiên Cổ Trường Tồn khom người:

"Đế hoàng, cũng không còn sớm, mời đế hoàng trước lên xe. Thần cùng Triệu Quân này thương lượng một hai, tin tưởng khi đến Cấm Sơn, hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lệnh."

Tựa hồ mọi sự đều do Quan Văn đến sắp xếp, Mạc Thiên Cổ Trường Tồn từ đầu đến cuối không tỏ thái độ:

"Vậy liền đi Cấm Sơn."

...

Đoàn xe bắt đầu di chuyển, Quan Văn sớm đã cho người mang lão già lên xe ngựa của mình, thần sắc không đổi nói:

"Ta nhận Đại Thường nhờ vả, nếu ngươi muốn an toàn rời đi Đại Vu, hết thảy phải nghe lệnh của ta."

Lão già lộ ra thờ ơ, cười nhạt:

"Mấy con rùa đen Đại Thường có gì tốt? Bọn hắn muốn gì ở ta, ngươi cứ nói."

Quan Văn nghe lão già nói, vậy mà chủ động đứng lên ôm quyền:

"Quan Văn gặp qua Triệu Quân huynh, thứ cho ta vừa rồi còn nghi ngờ, quả thật ta nhận Đại Thường nhờ, cốt cũng là mang ngươi ra khỏi Cấm Lao."

Thật sự Quan Văn cũng không có nguỵ ngôn, hắn cẩn thận như vậy, chắc chắn trong lòng vẫn còn nghi ngờ Triệu Quân là giả. Sở dĩ hắn nói nhận Đại Thường nhờ trợ giúp, đó là muốn lần thứ hai thử Triệu Quân. Nếu Triệu Quân ngay lập tức đồng ý, đó mới chính là giả.

Đừng nhìn Triệu Tiên nói đến chân chính muốn cứu ra Triệu Quân là vì hoàng thất, Quan Văn mới là không tin. Ba mươi năm, Đại Thường còn tìm Triệu Quân, đủ thấy Triệu Quân có thứ Đại Thường cần.

Triệu Quân ngay lập tức tỏ thái độ không hợp Đại Thường, đó mới là hợp lẽ thường.

Xem như Quan Văn triệt để thả xuống một mối ngờ, hắn mới không thèm quan tâm giữa Đại Thường cùng Triệu Quân có khúc mắc gì, cái quan trọng là hắn cứu được người.