Chương 237: Có người đuổi tới
Liêu Thiên Hương không có bi thương cho Đan Ôn, Huyết Đao còn chưa trảm xuống đầu lâu của nàng, một toà Đạo Quán hình dạng sơn phong thoát ra ngoài, trực tiếp cuốn lên Liêu Thiên Hương độn trốn.
Có lẽ Liêu Thiên Hương thật sự bị doạ cho sợ, cho dù Đan Ôn là đạo lữ với nàng vừa bị Mạc Thiên Cổ Trường Tồn chém g·iết, nàng đồng dạng quý giá thân thể của mình.
Đừng nhìn tu sĩ Huyền Bí hay Uẩn Thần giữ được Thần Hồn liền không ngại b·ị c·hém g·iết, nhưng Đạo Pháp luôn có chỗ công bằng, Thần Hồn theo đó cũng phải phù hợp nhục thể tự thân, như không còn nhục thể liền có thể tìm một bộ thân thể khác đoạt xá, nhưng cũng cần thời gian đằng đẳng để tìm lại thực lực, nếu không còn lựa chọn nào khác đúng là có cực ít tu sĩ đánh đổi nhục thân của mình.
Liêu Thiên Hương trốn, Mạc Thiên Cổ Trường Tồn cũng không còn cố kỵ khuếch ra toàn bộ không gian Thái Cực cuốn lấy Huyết Xí, hắn đã có thể đoán định mấy phần sự thật của Vũ Động Hội, nếu như hắn không có đoán chệch hướng bao nhiêu, Bán Nhân Thú cùng Vũ Động Hội liền là âm mưu của Cổ Môn, chỉ là hiện tại hắn thấy vẫn chưa đến thời điểm phá ra một màn âm mưu này.
Tại thu hồi Huyết Xí, cũng gọi lên Báo Nhân Phong, Báo Nhân Tiên cùng Tinh Thứ đem bọn hắn như từ cõi c·hết trở về, Mạc Thiên Cổ Trường Tồn để ba tên thuộc hạ ra ngoài trước, hắn cũng không có thu hồi đi Truyền Tống Trận trong Huyễn Trận mà bố trí thêm một cái Giám Sát Trận, chỉ cần đến thời điểm Phệ Huyết Trùng đạt đến số lượng đủ để sinh ra Chủ Phệ Huyết Trùng, hắn đến thu thập hậu cục cũng không muộn.
Mạc Thiên Cổ Trường Tồn vừa trở về Động Phủ đã cắt ngang Trần Khánh Ngân cùng Ba Lạc Na Trát đang tu luyện, chỉ là hai người vừa ra ngoài, hắn đã phát giác có một cỗ lực lượng cực kỳ cường đại đang độn hướng quảng trường Vũ Động, lại lấy khí thế này rất có thể là tu sĩ Thập Bộ Đăng Tiên.
Trần Khánh Ngân cau mày một chút, nói:
"Khí tức này mang theo sát ý, là do chúng ta g·iết Uẩn Thần cảnh của Đông Môn?"
Mạc Thiên Cổ Trường Tồn lắc đầu:
"Năm thành là do ta g·iết Tàn Thiên Tích, năm thành là người Cổ Môn."
Cổ Môn?
Ba Lạc Na Trát không có bất ngờ chuyện Tàn Thiên Tích bị Mạc Thiên Cổ Trường Tồn chém g·iết, nhưng đối với cái tên Cổ Môn lại hiện lên một tia kiêng kỵ, cho dù hắn có chỗ đại thu hoạch với Đại Quy Thuật, giọng điệu lại không có nửa điểm xem thường:
"Lão ca nhớ Huyết Hoá tại địa vực Thiên Xứng sao? Cổ Môn rất bí ẩn, bố cục lại rộng khắp Tu Chân giới, ta nghe Tông chủ nói qua phía sau bộc phát sẽ là thời điểm Cổ Môn trỗi dậy."
Mạc Thiên Cổ Trường Tồn cũng không có giấu giếm:
"Vũ Động Hội cũng hẳn là bố cục của Cổ Môn, ta chỉ không hiểu là bài bố của bọn hắn lần lượt đã xuất ra, tỷ như Huyết Hoá đã xuất hiện nhiều năm cũng không được xử lý đi, hiện tại Phệ Huyết Trùng cũng không biết khi nào mới đủ để cho ra Chủ Phệ Huyết Trùng, đây là bọn hắn không sợ Tu Chân giới từng bước phá giải m·ưu đ·ồ?"
Ba Lạc Na Trát giống như biết rất nhiều chuyện, chủ động lý giải:
"Cổ Môn là dùng Huyết Đạo lập môn, cái chính trong đó liền là khẩu hiệu 'Nhân Huyết Kết Sinh Luân, Thần Huyết Chuyển Luân Hồi' cho dù bố cục bị phá, người Cổ Môn càng bị g·iết, nhưng y nguyên bọn hắn vẫn có thể mượn nhờ Huyết Đạo luân hồi chuyển thế sống lại một đời."
Sắc mặt Mạc Thiên Cổ Trường Tồn có chút tái nhợt, có lẽ cấp độ Tu Chân giới nói tới Luân Hồi là một dạng Pháp Tắc không thể chạm tới, nhưng hắn trải qua một lần dùng Luân Hồi Hoa sống lại một đời, hắn lại biết chỉ cần có cơ duyên thì tại giới nào cũng có thể Luân Hồi.
Không lẽ Cổ Môn đang muốn luân hồi tái sinh lại một người nào đó?
Phương Sinh Thần từng nói qua Cổ Môn có gốc gác từ Địa Tinh, lại lấy khẩu hiệu 'Nhân Huyết Kết Sinh Luân' cái này không phải ám chỉ dùng Tục Huyết kết Sinh Luân là cái gì?
Lại nhớ ngày đó hắn dùng Cổ Trận đi Tu Chân giới kém chút bỏ mình cũng vì không phù hợp huyết mạch, thời điểm đó Sinh Luân bảo hộ hắn mới trốn được một kiếp, có lẽ lúc đó hắn nghĩ Sinh Luân đã bị huỷ, nhưng có khi nào Sinh Luân đã bị Cổ Trận tước đoạt, sau đó chuyển di đến Cổ Môn?
Nếu như Cổ Môn đã nắm giữ Sinh Luân kết từ Tục Huyết, vậy Thần Huyết là dạng gì?
Phát giác biểu cảm của Mạc Thiên Cổ Trường Tồn có chút không đúng, Trần Khánh Ngân lo lắng hỏi:
"Thiên Cổ, có chuyện gì?"
Mạc Thiên Cổ Trường Tồn thu hồi suy nghĩ, lắc đầu:
"Tạm thời chưa thông suốt một số chuyện, chúng ta rời đi địa vực Thanh Vân lại nói.
Na Trát, ngươi dùng Truyền Tống Trận hộ tống Khánh Ngân cùng ba tên thuộc hạ Man Tộc của ta rời đi nơi này, lại về Dị Tông trước, ta có chút chuyện cần xử lý."
Ba Lạc Na Trát kinh di Mạc Thiên Cổ Trường Tồn có thể bố trí Truyền Tống Trận, nhưng hắn biết lúc này không phải thời điểm hỏi nhiều, lập tức kích phát lên Truyền Tống Trận.
Mạc Thiên Cổ Trường Tồn nhìn lấy Trần Khánh Ngân muốn theo hắn, hắn chỉ có thể nói ra:
"Ta có thể đi ra Thí Luyện Tháp, đồng nghĩa ta có thể trở về Dị Tông gặp nàng. Tin tưởng ta."
Đợi bọn người Trần Khánh Ngân lần lượt truyền tống đi, Mạc Thiên Cổ Trường Tồn liền cải biến Truyền Tống Trận thành Truyền Tống Trận Bàn, sau đó cũng kích phát lên Truyền Tống Trận Bàn rời đi quảng trường Vũ Hội.
Đợi hắn chuyển di đến đầu bên kia Truyền Tống Trận lại tiếp tục cải biến thành Trận Bàn, cũng ngay tức khắc truyền tống đi.
Đến khi đến cái Truyền Tống Trận cuối cùng đã bố trí trước đó, Mạc Thiên Cổ Trường Tồn liền nhét một tia khí tức cùng mình vào Truyền Tống Trận, sau đó mới bố trí lên Khốn Sát Đại Trận cùng Phá Tức Trận, lúc này mới chăm chú chờ đợi.
Mạc Thiên Cổ Trường Tồn vừa truyền tống không lâu, một tên tu sĩ vô cùng mập mạp hư không bước tới quảng trường Vũ Động, hắn cũng không thèm nhìn Huyết Trùng Mẫu bên trong Huyễn Trận, thân hình đã đứng tại một cái Truyền Tống Trận Bàn.
Ừm.
Tên mập mạp này đánh hơi một cái, vậy mà có thể nhận ra trong không gian còn tồn lưu mấy đạo khí tức, trong đó có hai đạo khí tức của hai người Dị Tông.
Chẳng trách bọn hắn lặn lội từ địa vực Tứ Linh Cộng Sinh đến địa vực Thanh Vân, xem ra c·ái c·hết của Tàn Thiên Tích là người Dị Tông ám toán.
Nhưng dám dựa vào Truyền Tống Trận Bàn liền nghĩ có thể chạy ra khỏi địa vực Thanh Vân?
Hắn chỉ đơn giản trở mình một cái, liền đã kích phát Truyền Tống Trận Bàn chuyển di đi địa phương khác.