Chương 208: Sao ngươi không về?
Thí Luyện Tháp không còn nguyên vẹn cùng chính thức khép lại, nhưng còn thật nhiều đệ tử tinh anh của Thất Cực Bát Môn còn không có đi ra, bốn tên đệ tử của Song Sắc Quỷ Nhân Môn đồng dạng cũng không thể đi ra.
Có thể sơ bộ điểm lên mấy cái tên như Cửu Thiên Nhi, Cửu Quận Cách, Huỳnh Thiên Ma, Viên Tuệ, thậm chí người đoạt năm cái Tử Hồ Lô là Mạc Đỉnh Chân không kịp ra ngoài, làm sao lần Thí Luyện Tháp lần này tổn thất tinh anh thảm trọng như vậy?
Như bị người chém g·iết trong Thí Luyện Tháp còn có thể dùng đạo hồn tái sinh trở về, nếu là bị Thí Luyện Tháp tự hành giảo sát, đó liền là vĩnh viễn thân táng hồn vong.
Toàn trường một mảnh lặng ngắt, Cửu Minh vô pháp tin, Hội trưởng Thiên Nô Hội Lam Thanh Sư không tự chủ run rẫy, Đại Lâm Tự niệm một cái Phật hiệu, chính như Quỷ Vương Nhân cũng khó tiếp thu sự tình bốn tên đệ tử Song Sắc Quỷ Nhân Môn đi vào Thí Luyện Tháp toàn bộ đều bỏ mình.
Đây đều là kết cục chưa từng có.
Tưởng như mỗi lần Thí Luyện Tháp mở ra là mỗi lần tinh anh quật khởi, làm sao phân nửa tinh anh đều c·hết rồi?
Chính đi có thể ra ngoài, Ba Lạc Na Trát một thân thảm trọng sớm dừng bước, U Uyên thất lạc, Trần Khánh Ngân đờ đẫn, hiện trạng Tàn Thiên Tích càng có chỗ xấu, đây là cách Thất Cực Bát Môn chào đón thời đại bộc phát?
Có người cảm khái, có người xen lẫn ý vị, Ba Lạc Na Trát cùng Tiểu Tạp Chủng không hẹn mà đánh cái lảo đảo, sự thật là Tây sư đệ không có đi ra a.
Đau thương.
Ba Lạc Na Trát như sụp đổ, Tây Đường Dân làm cho hắn quá nhiều thứ, từ chuyện gieo xuống Kiếm Chủng, đem hắn tác hợp cùng Kiêu Y, hiện trạng không lâu tặng cho hắn một vật trân quý như Tử Hồ Lô, đổi lại hắn đã làm cái gì cho đối phương?
Hắn mang Tây Đường Dân đến Dị Tông, lại trơ mắt nhìn Tây sư đệ đi làm một tên chấp sự không có tiền đồ, hiện trạng cũng chỉ trơ mắt nhìn đối phương táng thân tại Thí Luyện Tháp, loại thâm giao chí tình kia hắn xứng đáng sao?
Tông chủ Dị Tông Trần Viêm nhìn về Thí Luyện Tháp cũng có chỗ thất thần, không lẽ Mạc Đỉnh Chân vì đi tìm thanh trường côn Tứ Linh mới trễ nải chuyện ra ngoài?
Bất giác hắn nhìn đến thanh trường côn trong tay Tàn Thiên Tích...
"Cha, Mạc Đỉnh Chân sư đệ không có đi ra?"
Lời của Trần Khánh Ngân cắt ngang suy nghĩ của Trần Viêm, hắn kinh ngạc nhìn lấy con gái, hỏi ngược lại:
"Trong Thí Luyện Tháp ngươi nhận thức qua Mạc Đỉnh Chân?"
Trần Khánh Ngân buồn bã gật đầu:
"Mạc sư đệ cứu ta, càng mang ta ra khỏi một chỗ không gian bất quy tắc, trước đó không lâu còn đưa ta ra ngoài trước, chính hắn lại ở lại đối kháng cùng Tàn Thiên Tích."
Cả khu vực của Dị Tông trở nên nặng trĩu, không chỉ Mạc Đỉnh Chân tại Thí Luyện Tháp lật ra một đoạn truyền kỳ đoạt tới năm cái Tử Hồ Lô, chính như hắn có thể cứu lấy Trần Khánh Ngân, càng bảo hộ nàng đi ra Thí Luyện Tháp đã vô hình đem người Dị Tông ngầm tiếp nhận hắn trở thành chỗ dựa tương lai của Dị Tông, làm sao kết cục bi thảm như vậy?
Tàn Thiên Tích rất mạnh, Mạc Đỉnh Chân đối lên hắn bỏ mình, mặc dù hắn còn có thể ra ngoài nhưng hiện trạng cũng chỉ còn tàn lấy hơi thở, nói rõ thực lực Mạc Đỉnh Chân rất mạnh, đáng tiếc.
Trần Viêm thở dài, hắn nợ Tây Đường Dân một cái ân tình, hắn thẹn với Tây Đường Dân vì chuyện thanh trường côn Tứ Linh.
Cái gọi là con bài chưa lật quả nhiên luôn có biến số, Tàn Thiên Tích chém g·iết Tây Đường Dân cầm ra thanh trường côn Tứ Linh, hắn lại không thể chém g·iết một tên hậu bối trả hận cho Tây Đường Dân.
"Ba Lạc Na Trát, Trần Khánh Ngân, các ngươi nhìn thấy thanh trường côn trong tay Tàn Thiên Tích sao? Mạc Đỉnh Chân là vì nhận mệnh Tông môn mới đối lên Tàn Thiên Tích muốn cầm về nó dẫn đến kết cục bỏ mình, ta hy vọng một ngày nào đó các ngươi liền thay hắn hoàn thành nhiệm vụ này."
Thay Tây Đường Dân hoàn thành nhiệm vụ này cũng chính là chém g·iết Tàn Thiên Tích đoạt về thanh trường côn, cũng là vì báo hận cho Tây Đường Dân.
Trần Khánh Ngân đau thương nhìn về phía Đông Môn, nàng nhất định phải đem Tàn Thiên Tích diệt đi. Hiện tại nàng không được, nhưng rất nhanh nàng sẽ dựng lên Niệm Thai Thập Thai bước vào Huyền Bí mạnh nhất, Tàn Thiên Tích cho dù mạnh, kết cục cũng bị nàng chém g·iết.
Ba Lạc Na Trát lại gằn lên một tiếng phẫn nộ:
"Tây tiểu đệ, ta đây liền đem toàn bộ Đông Môn tiêu diệt báo thù cho ngươi."
Tây tiểu đệ?
Trần Khánh Ngân kinh ngạc cùng không hiểu nhìn về Ba Lạc Na Trát, không lẽ Ba Lạc Na Trát đau thương đến độ không phân định được lời nói?
Không đúng, Trần Khánh Ngân như mường tượng ra cái gì, toàn thân không tự chủ run rẫy hỏi lại:
"Na Trát, cái gì... Tây tiểu đệ?"
Trần Viêm biết chuyện này cũng không giấu được, càng không thể để chúng đệ tử quên cái tên Tây Đường Dân vì Tông môn mà bỏ mình, chỉ có thể xác nhận:
"Khánh Ngân, Mạc Đỉnh Chân liền là Tây Đường Dân, hắn nhận mật lệnh Tông môn đi vào Thí Luyện Tháp tìm lấy thanh trường côn Tứ Linh."
Oanh.
Đầu óc Trần Khánh Ngân trống rỗng nổ tung, tin tức này giống như đại hải bạo tạc lên vô số vụn sóng đem nàng không thể tiếp thu, càng không thể tiếp nhận. Nàng lẩm bẩm trong khô khốc:
"Sao có thể?"
Hai chân Trần Khánh Ngân ngã quỵ, từng cảnh tượng c·hết lặng không ngừng tái hiện lại quay cuồng trong nàng, chính cái quay cuồng này đem nàng cào xé, nàng phải làm sao đây?
'Nha đầu, có dám đánh cược cùng với ta một trận?'
Trần Khánh Ngân không tự chủ bấn loạn lên, năm năm cùng nhau nàng đem khoảnh khắc kia nói cho Mạc Đỉnh Chân, có lẽ thượng thiên thương lấy một thân thiếu nữ như nàng sắp đặt cho Mạc Đỉnh Chân liền là Tây Đường Dân, nhưng làm tàn nhẫn sớm kết thúc như vậy?
Bất giác nàng sờ lên chiếc nhẫn Song Long Tụ Nhãn, Tây Đường Dân có thể đem nó tặng cho nàng, càng đeo nó trên tay nàng, cái này đã chứng minh hắn hiểu được tâm ý của nàng, càng ngầm xác nhận chấp nhận nàng, làm sao nó sớm kết thúc như vậy?
"Ta, ta dám đánh cược, làm sao ngươi không về?"
Hắn không ngại cõng nàng năm năm, càng không bỏ xuống dù chỉ là một giây.
Hắn không ngừng kêu gọi sợ ý thức của nàng tiêu tán.
Hắn không tiếc cho nàng phục dụng đồ tốt cũng chỉ để đề thăng hồn phách của nàng.
Hắn không quản thân mình bị Phong Nhận cuốn qua cũng chỉ để thân hình nàng vô khuyết.
Hắn thậm chí cho ra chiếc nhẫn Song Long Tụ Nhãn làm vật tín thân với nàng.
Những cái này vốn là hắn đánh cược cùng nàng, làm sao chưa thu tới kết quả liền bỏ ngang lần đánh cược này?
Nàng bất chợt quay đầu nhìn về Thí Luyện Tháp, nước mắt cũng bất chợt lả tả rơi xuống.
'Khánh Ngân, ngươi có nguyện theo ta lăn lộn có sống cùng sống, thân tử táng chung?'
Ngươi nói cùng ta thân tử táng chung, làm sao lại để một mình ta ra ngoài?
Trần Khánh Ngân dứt khoác lao mình về Thí Luyện Tháp, chỉ là nàng mới vừa phóng lên, Trần Viêm đã lập tức đưa tay bắt lấy nàng trở lại, nói:
"Khánh Ngân, ngươi làm vậy có xứng đáng Tây Đường Dân cứu ngươi ra vùng không gian bất quy tắc, càng xứng đáng hắn chấp nhận ở lại để ngươi an toàn đi ra Thí Luyện Tháp?
Tàn Thiên Tích còn chưa có c·hết, ngươi như vậy làm sao nhìn mặt Tây Đường Dân?"
Nước mắt Trần Khánh Ngân tiếp tục lăn dài trên gò má, có lẽ số phận của nàng vĩnh viễn liền không tránh khỏi bị một chữ 'Tình' dày xéo đến không còn bất cứ cảm xúc nào.
'Một cái khoảnh khắc vạn lần đau
Một chỗ cùng nhau hai lối sầu
Thương ly biệt, người đi kẻ ở
Thương tình t·ang t·óc, người ở đâu?'