Chương 1: Tầm Sinh Ký
Nước Đại Vu nằm ở trung tâm Cửu Địa, thế nước hưng hung, từ lâu đã đặc định xếp vào hàng ngũ đế quốc. Nguyên bản Cửu Địa có chín vùng đất, cương vực Đại Vu có thể từ trung tâm kéo dài đến Sa Hải, đủ thấy thế và lực vô cùng.
Nói đến thế và lực một nước, không thể không nói đến binh hùng tướng mạnh, mà người có thể dựng dục ra một đế chế Bắc sợ Nam nhường như vậy, khối óc tất định không đơn giản.
Hắn, là đế hoàng Đại Vu.
Người xưa có câu, người càng đi đến cuối ắt có lúc muốn dừng lại. Đế hoàng Đại Vu khác, năm nay hắn đã ngoài bảy mươi tuổi, lại không muốn lui về sau, đế hiệu càng đính thêm hai chữ 'Trường Tồn'.
Đế hiệu của hắn, Mạc Thiên Cổ Trường Tồn.
Tinh ý một chút, chuyện thay đổi đế vị là không tránh khỏi, có điều nếu Đế hoàng đã lấy danh Thiên Cổ Trường Tồn, tin tưởng ý vị đều đã bao hàm trong đó.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhân sinh theo thời gian mà biến đổi, đã từng theo đế hoàng Nam chinh Bắc phạt, đã từng nguyện hầu đế hoàng Nhật Nguyệt không đổi, lòng người lần lượt đã xuất hiện vết nứt.
Thời gian lại qua ba năm, theo thế sự khó lường, trên dưới đã có người không yên.
Người khác gấp, Mạc Thiên Cổ Trường Tồn càng gấp.
...
Trường Sinh Môn là địa phương phi thường đẹp, nó được tự nhiên kiến tạo một bên là núi một bên là vực, quanh năm mây ngàn không dứt. Cái gọi là Trường Sinh Môn, ý muốn không nằm ngoài trường sinh, kéo dài không dứt tựa như mây ngàn là vậy.
Mạc Thiên Cổ Trường Tồn đứng tại Trường Sinh Môn ngắm mặt trời lặn, thần sắc có chút thở dài.
Đã bảy mươi ba tuổi rồi nha. Thời gian cuối đời cũng như nắng chiều vậy, càng nhạt tắt càng sớm.
Đế hoàng thì sao? Phục dụng vô số bổ lượng thì sao? Thân thể cuối cùng cũng vô pháp chèo chống thời gian tàn phá, không tránh được.
"Tiểu Bồi, ngươi nói xem, trong mười hai hoàng tử, người nào đến thế vị tốt?" Mạc Thiên Cổ Trường Tồn bỗng nhiên hỏi một câu.
Thái giám Bồi Hầu đứng hầu phía sau nghe có chút sợ, cẩn thận hầu chuyện:
"Đế hoàng hãy còn anh minh, chuyện kế vị một lời khó nói hết, đôi lời dễ trở thành vụng, nô tài cho dù được đế hoàng ân sủng, chuyện này vẫn là không dám loạn định."
Mạc Thiên Cổ Trường Tồn cười ảm đạm, cũng không trách tội:
"Thế còn chuyện trường sinh, ngươi cho là con người có thể trường sinh?"
"Hồi đế hoàng, xưa nay tìm kiếm trường sinh bất tử không hiếm lạ, có chăng thành công hay không cũng chưa có ai chứng nghiệm.
Đại Vu chúng ta có một bản Tầm Sinh Ký, chính là chuyên môn góp nhặt những tản mạn về các loại hướng thần cầu tiên. Nô tài cả gan kể một câu chuyện trong đó."
Gặp đế hoàng giống như bị lời của mình cuốn lấy, Bồi Hầu tiếp hầu:
"Bách Châu xưa kia có một quốc gia gọi Việt cổ, đương thời bọn hắn vô cùng hùng mạnh, kể cả kinh tế, quân sự, trị dân đều đạt đến cực hạn khủng bố."
Mạc Thiên Cổ Trường Tồn hứng thú cắt ngang, "Nếu là so với Đại Vu đâu?"
Bồi Hầu khom người, cũng không có ý khác, cười khổ:
"Đế hoàng tha tội. Cho dù đem Đại Vu phát triển gấp trăm lần hiện tại, chỉ sợ Việt cổ cũng không tốn bao nhiêu khí lực, liền bóp c·hết chúng ta."
Tại Cửu Địa hay bên ngoài xa xôi, không có mấy thế lực có thể ngang hàng nói chuyện cùng Mạc Thiên Cổ Trường Tồn, đủ thấy Đại Vu cường hãn. Đại Vu mạnh như vậy còn kém Việt cổ không biết bao nhiêu chặng đường, Việt cổ kia là dạng gì nghịch thiên?
"Hung hãn là vậy, Việt cổ lại tồn tại không lâu, vì thế Tầm Sinh Ký chép đến Việt cổ cũng không nhiều, tư liệu thể hiện không hơn không kém chỉ trong vòng trăm năm."
Nghe Bồi Hầu thuyết pháp, Mạc Thiên Cổ Trường Tồn cảm giác không hợp lẽ thường. Một quốc gia dù hưng dù suy, hẳn là cũng trải qua mấy đời hoàng đế cùng mấy trăm năm cơ nghiệp, đâu thể nói diệt vong liền diệt vong?
Hắn nghi vấn: "Vì cái gì Việt cổ ngắn mệnh như vậy?"
Bồi Hầu đâu dám chậm trễ, giống như hiện tại mới là mấu chốt hắn dẫn dắt câu chuyện trường sinh, nói:
"Không phải ngắn mệnh, mà Việt cổ bỗng nhiên biến mất. Tầm Sinh Ký bút chép bọn hắn đạt được một kiện Thần Vật, nhờ đó đến chốn thần tiên, vĩnh viễn trường sinh."
Mạc Thiên Cổ Trường Tồn có chút cau mày, không nói người Việt cổ có thật tồn tại hay do dân gian dựng lên, nhưng dựa theo Tầm Sinh Ký, muốn đạt trường sinh phải đến chốn thần tiên? Hắn hỏi:
"Tầm Sinh Ký còn có ghi chép nào khác?"
Bồi Hầu cẩn thận nói:
"Còn một đoạn ngẫu vô cùng khó giải, chính văn lại không đầy đủ:
Liên Châu thịnh Việt bình thiên hạ
Phủ Thạch tái thế nghịch thiên ra
Thôn Trúc quét ngang chín vạn dặm
..."
...
Nửa năm sau, cũng tại Trường Sinh Môn.
Bồi Hầu không giấu được kích động, vội vàng bẩm báo:
"Đế hoàng, vừa tra được một tin tức liên quan Việt cổ. Trong Dị Bản Bút Lục Cố Sự có nhắc đến tộc Kinh Việt, nói bọn hắn tuổi thọ phi thường cao, cơ hồ không hợp đạo lý sinh lão bệnh tử, nên mới bị thần tiên dời đi.
Trọng yếu là, Đại Vu ta có quan hệ sâu xa cùng tộc Kinh Việt."
Mạc Thiên Cổ Trường Tồn đồng dạng khẩn trương, rất nhiều người cho rằng Tầm Sinh Ký là dã sử cùng thêu dệt, hắn lại hận không sớm một chút nghiên cứu Tầm Sinh Ký.
Theo thân thể ngày càng suy nhược, không có lý do gì hắn dừng lại, thêu dệt cũng được, hư ảo cũng được, chỉ cần có manh mối, hắn chính là truy đến cùng.
Có lẽ trong mắt người khác dã sử là không có thật, đã ai truy đến cùng thật giả?
Hoàng thất cho là đế hoàng điên rồi, nhưng đối với Mạc Thiên Cổ Trường Tồn, hắn chưa bao giờ từ bỏ chuyện mình làm.
Đại Vu đế quốc hùng mạnh như vậy, phần lớn là do hắn kiên định cùng cố chấp, cũng không phải đánh bậy mà ra. Mạc Thiên Cổ Trường Tồn gấp lệnh:
"Mau nói."
Nửa năm nay Bồi Hầu cơ hồ tiêu tốn toàn bộ thời gian tra cứu Đại Vu Tàng Thư, đế hoàng giữ hắn bên cạnh, hiển nhiên là nhìn trúng trung thành cùng tận tâm. Hôm nay không phụ đế hoàng tìm đến tin tức, hắn vừa mở miệng, trong đầu nhất thời một trận đau, không cách nào nói tiếp.
Phát giác Bồi Hầu có chút không đúng, Mạc Thiên Cổ Trường Tồn đưa tay giữ lấy, hỏi:
"Bồi Hầu, ngươi làm sao?"
Bồi Hầu từ trong đau đớn trở nên hoảng loạn, thần kinh trở nên không vững, mơ hồ:
"Đây là đâu, ta là ai?"
Nói xong, Bồi Hầu ôm cổ ngã vật xuống, hơi thở bất chợt ngừng. Mặc dù c·hết, trong ánh mắt vẫn còn đọng lại vô cùng kinh sợ.
Mạc Thiên Cổ Trường Tồn không ngoại lệ run rẫy, tuy vậy, hắn bắt được trong đó một cái khả năng.
...
Ba ngày sau, cả Đại Vu mưa lớn.
Mạc Thiên Cổ Trường Tồn lại không quan tâm bá quan, hoàng thất can ngăn, trực tiếp phát q·uốc t·ang cho Bồi Hầu.
Trong mắt người khác, Bồi Hầu chỉ là một tên thái giám, q·uốc t·ang càng không hợp quy định của Đại Vu. Có điều với Mạc Thiên Cổ Trường Tồn, hắn có lỗi với Bồi Hầu.
Bồi Hầu không có khả năng tự nhiên mà c·hết, xem xét hết thảy, chỉ sợ có liên quan đến tin tức về tộc Kinh Việt.
Mạc Thiên Cổ Trường Tồn là người quả quyết, chuyện đã đến nước này, hắn chỉ có thể tự mình đi Đại Vu Tàng Thư nhìn Dị Bản Bút Lục Cố Sự. Chuyện trường sinh, so với Bồi Hầu, hắn đúng là không thể tin tưởng ai.
Cũng không hẳn là chuyện tin tưởng, mà thực sự trong mắt người khác, hắn ảo vọng đến mức phát điên.
...
Đi qua ba ngày, sắc trời từ ngày mưa chuyển sang hôn ám, trên dưới lòng người đều có chút ý vị. Đại Vu cũng như sắc trời vậy, cuối cùng cũng sẽ thay đổi.
Mạc Thiên Cổ Trường Tồn vừa mới bước vào Đại Vu Tàng Thư, trong Đại Vu Nghị Điện ngồi đến năm người, liền là Đại Thừa tướng Quan Văn, Đại tướng quân Hàn Tử Mặc, Đại nội thị vệ Lương Nam Ba, Đại hoàng tử Mạc Kỳ cùng đương kim hoàng hậu Vũ Nghi. Có thể hoàng hậu ngồi ở đây, nhưng xem thái độ của năm người, hiển nhiên Đại Thừa tướng có quyền uy cao nhất.
Quan Văn giống như đọc vị hết thảy tâm tư của từng người, hắn đứng lên khom người với hoàng hậu, ra vẻ từ chối:
"Ta không thể có lỗi với tiền nhân lập ra Đại Vu, bọn hắn không muốn thấy nhất chính là thế hệ sau một lời không hợp liền làm ra chính biến. Đế hoàng đã về cuối, cũng không vội thêm mấy năm."
Nghe Quan Văn nói, Đại hoàng tử Mạc Kỳ lập tức đập bàn, đứng lên nói:
"Quan Văn, ngươi là có ý gì? Tiền nhân đương nhiên đáng kính, nhưng từ khi nào ngươi xem nhẹ đế hoàng rồi?"
Tiền nhân lập ra Đại Vu, nhưng Đại Vu có thể mang đến danh đế quốc, cũng là một tay đế hoàng dựng lên. Quan Văn tỏ ý xem trọng mặt mũi của tiền nhân mới không làm ra chính biến, đây là gián tiếp hạ thấp đế hoàng.
Có thể người khác đem chuyện này không khác được, trong mắt Mạc Kỳ, Quan Văn đã là n·gười c·hết. So với ai dứt khoát cùng tàn nhẫn, phụ hoàng hắn mới là người tàn nhẫn.
Phải biết chuyện chính biến, cái chính cũng là thoái vị cùng kế vị, Mạc Thiên Cổ Trường Tồn chưa ngả tiếng, hết thảy toan tính đều là phạm kỵ.
Mạc Kỳ đều tứ tuần, hắn đương nhiên không muốn kế vị đế hoàng, nhưng thân là Đại hoàng tử, tiếng nói là phải có. Cũng vì có tiếng nói, Vũ Nghi mới đẩy hắn tới đây, cho hoàng đệ Mạc Diễn của hắn tranh thủ đến cơ hội.
Mặc dù nói là tranh thủ, Mạc Kỳ chưa có bất kỳ ý nghĩ nào khác, đối với hắn, Mạc Thiên Cổ Trường Tồn không chỉ là một đế hoàng đáng sợ, đây còn là cha hắn.
Người khác tự cho mình là vì đại cục có thể không nhìn đế hoàng, Mạc Kỳ là dòng chính hoàng thất, đương nhiên sẽ không để gian thần bóng gió không coi đế hoàng ra gì. Mạc Kỳ đang muốn truy, hoàng hậu lại là trước một bước cản lại:
"Mạc Kỳ, không được vô lễ. Đại Thừa tướng cũng là lo nghĩ đến cơ nghiệp dòng họ Mạc. Ngươi nhìn, những năm gần đây đế hoàng làm cái gì?
Đại Vu đã đến thời điểm chuyển giao, dù sao hoàng đệ ngươi cũng là người được chọn, phù sa không chảy ruộng ngoài, ngươi còn lo lắng cái gì?"
Không đợi Mạc Kỳ lên tiếng, Đại tướng quân Hàn Tử Mặc được cơ áp chế:
"Đại hoàng tử, quan trường không thể lấy cảm tính đi luận. Kế vị không chỉ dừng lại ở chuyện quốc gia đại sự, đây là quốc thể tồn vong. Tính trước một bước chính là tính."
Khác biệt Hàn Tử Mặc hay là Quan Văn, Đại nội thị vệ Lương Nam Ba cười lạnh:
"Đế hoàng lặng một câu, các ngươi lại cho rằng có thể tuỳ tiện sắp xếp? Ta không rảnh bàn luận chuyện ngu ngốc, đừng quên đế hoàng là người như thế nào.
Một ngày đế hoàng còn tại đế vị, Đại nội thị vệ liền một ngày đến duy trì."
Lương Nam Ba đứng dậy rời đi, ngay cả thi lễ với hoàng hậu đều không làm.
Quan Văn nhìn bóng lưng Lương Nam Ba, sắc mặt âm trầm:
"Đại hoàng tử, ngươi cũng là rời đi?"
Đại diện hai bên văn, võ đều đã đứng ra, phía sau càng có hoàng hậu duy trì, có hay không có Đại hoàng tử đã không phải chuyện tất yếu.