*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quân Dao gục đầu vào vai anh, cô không ngăn nổi nước mắt. Nghĩ là chuyện mười mấy năm trước, lòng cô lại đau như dao cắt. Cô không muốn bi kịch lặp lại nữa, cô sẽ phải ân hận cả đời nếu xảy ra chuyện gì.
Cố Tư Bạch ôm cô vào lòng, vỗ về an ủi, anh hiểu cảm giác lúc này của cô, đau khổ bất lực, hỗn loạn.Anh cầm chiếc điện thoại của ông Khang mà vừa rồi ông Hậu giao cho, mở ra. Lúc nhìn vào danh sách cuộc gọi, lông mày Cố Tư Bạch hơi nhíu lại, so sánh thời gian thì khá trùng khớp.
“Dao Dao”, CỐ Tư Bạch lên tiếng,
“Không phải lỗi của em đâu.Anh biết tại sao ông ấy làm vậy rồi.”
Quân Dao ngẩng đầu, lấy tay quệt nước mắt, ánh mắt cô ngước lên nhìn anh, mang ý hỏi tại sao?
Cố Tư Bạch gõ gõ lên mặt điện thoại, sau đó nói, “Thực ra anh mới bảo luật sư kiện mẹ con. Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh, vì trong quá
trình điều tra, người của anh đã tra ra được một số bằng chứng về vụ tai nạn hơn ba năm trước.”
“Vụ tai nạn hơn ba năm trước? Quân Dao thoáng kinh ngạc.
“Đúng vậy, chính là vụ tai nạn khiến anh bị biến thành người thực vật, còn em thì phải ngồi tù”
“Chuyện này rốt cuộc là sao?” Quân Dao càng nghe càng không hiểu.
“Ngay khi tỉnh lại anh đã biết người gây ra tại nạn cho mình không phải em, bởi lúc đó anh đang điều hành một số hoạt động kinh doanh của Cố gia, có rất nhiều kẻ thù xung quanh muốn triệt hạ anh. Nên anh đã cho người điều tra, bọn chúng xóa dấu vết rất khéo, khó khăn lắm mới tra được chút manh mối. Trong quá trình này bọn anh cũng tra ra được ngày hôm đó Quân Tú Anh lái xe khi chưa đủ tuổi, cô ta uống say nên gây tai nạn, mà hiện trường vụ tai nạn đó lại trùng khớp chỗ xe của anh xảy ra tai nạn.Vốn ban đầu anh cho rằng là Quân Tú Anh đã đâm trúng anh, sau đó đổ tội cho em. Nhưng sau này lại có một số manh mối khác chứng tỏ có kẻ đứng sau ngấm ngầm sắp xếp chuyện này. Còn cụ thể thế nào anh chưa tra ra được, vì vậy chưa nói với em.”
Quân Dao nghe Cố Tư Bạch nói, càng nghe càng bàng hoàng, không tin nổi.
“Vậy là... họ đổ tội oan cho em ư?” “Đúng vậy, xe em va trúng một chiếc xe tải, em
bị choáng nên ngất đi, được đưa tới bệnh viện, tài xế xe tải cũng đã bỏ trốn, người của Quân Khải đã động tay động chân sắp xếp lại, đổ tội cho em gây ra tai nạn cho anh.”
“Vậy là đêm đó xảy ra ba vụ tai nạn cùng lúc mưới khiến mọi chuyện bị như vậy, nhưng... sao lại trùng hợp như thế?”
Cố Tư Bạch gật đầu, “Anh cũng không tin có chuyện trùng hợp như vậy. Nhưng Quân Tú Anh đêm đó uống say, cũng không nhớ được gì, chính cô ta và cha mẹ cô ta cũng cho rằng cô ta đã gây ra tai nạn cho anh, nên bọn họ mới sợ hãi, trốn tội bằng cách đẩy em vào thay thế.”.