Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 64




Đột nhiên một chiếc xe chầm chậm đi qua, khi chiếc xe lướt qua người, Quân Tú Anh có thể nhìn thấy rõ Cố Khang Dật đang ngồi trong xe, dáng vẻ thong dong, ánh mắt liếc nhìn qua cô ta tràn đầy vẻ thờ ơ, lãnh đạm. 

Quân Tú Anh hận đến nghiến răng. Cô ta lôi kéo vali cả tiếng đồng hồ, mệt đến mức không thở nổi bèn quăng vali xuống ven đường, rồi ngồi phịch lên. Cô ta cởi đôi giày cao gót màu trắng xinh đẹp bây giờ đã lấm lem vết bụi và máu. Nhìn gót chân trầy chảy rất nhiều máu, lòng bàn chân cũng sưng phồng lên, Quân Tú Anh tủi thân khóc òa lên. Cả đời cô ta chưa bao giờ phải chịu ấm ức lớn đến vậy. 

Đúng lúc này chuông điện thoại reo lên ầm ĩ. Quân Tú Anh quẹt tay, lau bớt nước mắt rồi mở túi xách, lấy điện thoại ra. Là mẹ cô ta gọi tới. 

“Mẹ” Quân Tú Anh nức nở tủi thân. 

“Tú Anh, con đang ở đâu, mau về nhà đi, nhà ta xảy ra chuyện rồi.” Trương Như Ngọc rối như tơ vò, không để tâm đến tiếng nức nở của con gái. “Sáng nay Cố gia đã ra tay, các công ty đồng loạt rút vốn hoặc hủy hợp đồng với nhà chúng ta. 

Chúng ta nguy to rồi. Cha con đã đến công ty, mẹ cũng phải nghĩ cách giải quyết đấy. Con xem thu xếp được gì thì thu xếp đi”. 

Nói rồi Trương Như Ngọc vội vàng cúp máy, bây giờ bà ta cũng đang rối như tơ vò, đang tìm mọi cách cất được chút tài sản nào hay chút đó. Bởi Cố gia đã không làm thì thôi, nếu đã ra tay e rằng chỉ trong một ngày bọn họ sẽ phải ra đường 

.Vì vậy Trương Như Ngọc lập tức thu dọn đống trang sức, tiền vàng của mình vào vali, cũng chạy đến ngân hàng rút hết tiền tiết kiệm ra, nhưng thẻ ngân hàng đã bị đóng băng, đang đợi điều tra. 

Trương Như Ngọc Sợ hãi, vội vàng mang số tiền vàng đấy đến một căn chung cư bà ta từng mua trước đây. Căn nhà này thực ra bà ta mua cho bố mẹ bà ta, nhưng hai người họ mất đã lâu nên để không, bây giờ may mắn còn có tài sản không phải đứng tên Quân gia nên có thể giữ được. 

Còn Quân Tú Anh nghe xong những lời kia thì như sét đánh ngang tai, cô ta nín bặt ngay lập tức, làm gì còn tâm trạng mà khóc lóc lúc này. Cô ta liền quầng đôi giày cao gót ra, kéo chiếc vali đi về phía trước, phải nhanh chóng trở về nhà. 

Nhưng đi được vài bước cô ta lại dừng lại. Chần chừ một chút rồi lấy điện thoại, bấm một dãy số. 

Đầu bên kia vang lên những tiếng tút dài đằng đẵng, cô ta nín thở chờ đợi. Một lúc lâu sau rốt cuộc cũng có người bắt máy. 

“Alô, tìm tôi có chuyện gì? 

Quân Tú Anh hít sâu một hơi, điều chỉnh giọng nói của mình. Giọng cô ta lúc này nhỏ nhẹ yếu ớt. 

“Anh Khang Dật, em đây, em cầu xin anh, em cầu xin anh, sau này anh muốn em làm trâu làm ngựa gì cho anh cũng được. Nhưng em xin anh tha cho Quân gia, cha mẹ em đã già, họ không chịu nổi cú sốc này”. 

“Đến giờ phút này mà cô còn chưa hiểu ư? Chuyện này là ông cụ Cố đích thân ra lệnh, cô cầu xin tôi có tác dụng gì? Cô nghĩ tôi có thể làm trái được lệnh ông ấy à?” 

Quân Tú Anh im lặng vài giây, rồi vẫn lên tiếng nai nỉ. 

“Anh Khang Dật, em xin lỗi đã làm phiền anh. Vậy... anh có thể giúp em một chút được không?” 

“Giúp? Tôi còn chưa chán sống, vì vậy đừng làm phiền tôi nữa.” 

Cố Khang Dật nói xong liền lạnh lùng cúp máy, để lại Quân Tú Anh trơ mắt đứng nhìn chiếc điện thoại. Cô ta căm hận bóp chặt điện thoại trong 

tay. Nghĩ vài giây lại điều chỉnh nét mặt, ấn số khác.

“Alô.” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trong trẻo. 

“Chị...” Lần đầu tiên trong đời Quân Tú Anh gọi Quân Dao là chị, cô ta cố nén cục tức, tiếp tục nói. “Chị, em biết em sai rồi, em xin lỗi chị, mọi tội lỗi đều do em, là em trẻ người non dạ. Em xin chị cứu lấy cha mẹ. Bây giờ nhà họ Cố ra tay rồi, em không biết phải làm sao nữa. Chỉ có chị mới cứu được cha mẹ thôi.” 

Đầu dây bên kia Quân Dao cũng rất ngỡ ngàng, không ngờ Quân Tú Anh gọi cho mình, trước nay hai người chưa từng gọi điện nhắn tin gì cho nhau nên cô không biết số cô ta, cô không ngờ cô ta lại lưu số cô. Sau một thoáng ngạc nhiên, Quân Dao đáp lời. 

“Cô tìm nhầm người rồi, tôi cũng chẳng có cách nào giúp cô đầu” Giọng Quân Dao nhẹ nhàng, bình thản. 

“Chị... em xin chị... chị nói với nhà họ Cố đó là do chị muốn được gả cho Cố Tư Bạch nên mới làm như thế đi. Chị cứu lấy cha mẹ, họ đều đã già rồi. Họ không sống được bao lâu nữa, sao có thể sống những ngày tháng tiếp theo chịu khổ chịu cực được chứ? 

Quân Dao im lặng nghe cô ta lải nhải hồi lâu, cuối cùng mới nói. 

“Quân Tú Anh, đó là mẹ cô, không phải mẹ tôi. Còn cha tôi, ông ấy đem bán tội cho nhà họ Cố lấy một số tiền lớn, cũng coi như tôi đã trả ơn ông ấy đủ rồi. Tôi và Quân gia không còn nợ nần gì nhau, đừng tìm tôi” 

“Quân Dao, cô được lắm, cô bạc tình bạc nghĩa như vậy cũng đừng trách tôi độc ác!”