Sau khi đến phòng khám, Quân Dao được y tá ở đó sát trùng, băng bó vết thương cẩn thận cho, còn dặn dò cô nên kiêng một số món ăn để vết thương không bị để lại sẹo.
Quân Dao nhận lấy túi thuốc nhỏ từ tay y tá, nói cảm ơn.
Đúng lúc này điện thoại của Cố Khang Dật vang lên, anh nghe máy, nói địa chỉ với tài xế của mình.
Chỉ vài phút sau hai chiếc xe đã dừng lại trước cửa phòng khám. Hai người mặc vest chỉn chu kéo theo tên tóc đỏ hoe, cánh tay xăm trổ đi vào.
“Cố thiếu gia, bắt được người rồi.”
Quân Dao kinh ngạc nhìn tên tóc đỏ đang cầm chiếc túi của cô, lại nhìn Cố Khang Dật. Thì ra anh cho người đi bắt tên cướp giúp cô, lại còn giúp cô trả tiền xử lí vết thương.
Ừm thì, người em chồng này cũng không phải quá đáng ghét.
“Thế nào, cô muốn xử lí hắn ra sao?” Cố Khang Dật hờ hững hỏi.
Xử lí?
Quân Dao nhìn những bác sĩ, y tá đang tò mò nhìn về phía mình. Cô xua tay.
“Đưa đến đồn cảnh sát đi.Việc vi phạm pháp luật đã có cảnh sát lo.”
Y
Nói rồi cô đứng dậy, khập khiễng đi về phía tên cướp, lấy lại túi xách của mình.
"Ồ!”.
Lại là tiếng ồ khiến người ta có cảm giác thật châm biếm đó.
“Cố thiếu phu nhân đúng là lương thiện.” Cố Khang Dật hơi bĩu môi, rồi gật đầu với người của mình, “Đưa đến đồn cảnh sát, bảo họ chăm sóc anh ta tốt chút.”
Nghe mấy lời này Quân Dao nổi cả da gà.
Cô tập tễnh đi ra cửa phòng khám, Cố Khang Dật ung dung đi sau.
Hai người vệ sĩ áp giải tên cướp lên một chiếc xe, nổ máy rời đi, chỉ còn lại chiếc Ferrari đỏ đỗ bên đường. Cố Khang Dật nghiêng đầu ra hiệu.
“Lên xe đi.”
Quân Dao hơi chần chừ, muốn từ chối, nhưng lại sợ phải đôi co với anh ta nên đành mở cửa sau.
Cố Khang Dật đứng phía bên kia, hơi cau mày. “Tôi không phải tài xế của cô”.
Ánh mắt áp bách, Quân Dao hơi khó khăn hít thở, đành bước lên hai bước, mở cửa ngồi vào ghế phụ.
“Ngoan!”
Cố Khang Dật buông một câu, khởi động xe rồi phóng đi.
Quân Dao cứ thấy bức bối khắp người, sau hôm nay tốt nhất nên tránh xa người em chồng này một chút vẫn tốt hơn.
Không khí im lặng đến mức ngột ngạt, một hồi lâu
sau Quân Dao lên tiếng.
“Cố Khang Dật, cảm ơn anh vì hôm nay đã giúp tôi” “Ừm.”
Câu chuyện đi vào ngõ cụt, nhưng không khí có vẻ dễ thở hơn một chút, Quân Dao thở phào nhẹ nhõm, dù sao cô cũng cảm ơn Cố Khang Dật rồi, sẽ không cảm thấy quá mắc nợ người ta nữa.
“Quân Tú Anh, tại sao cô đồng ý lấy anh trai tôi”
Trái tim Quân Dao vừa mới yên ổn lại nhảy dựng lên, đập bịch bịch. Cô chớp chớp mắt, che giấu sự bối rối, vẫn nhìn ra bên ngoài để Cố Khang Dật không phát hiện ra cô đang nói dối.
Từ lúc gả vào nhà họ Cố đến giờ, rất ít khi bị gọi là Quân Tú Anh, nên khi nghe người khác gọi mình như thế, cô vẫn không cách nào quên được.
“Chẳng phải vì đại sư nói bát tự của tôi hợp với Cố đại thiếu gia, sẽ giúp anh ấy mau tỉnh lại sao?”
Cố Khang Dật bật cười, nụ cười trầm trầm nam tính.
“Đó là lí do của nhà họ Cố, không phải của cô. Dù sao anh ta cũng đang nằm liệt trên giường, một cô gái xinh đẹp trẻ trung đang du học nước ngoài như cô sao lại chịu gả vào chứ?”
Quân Tú Anh không thi đỗ đại học trong nước nên ông Quân đã cho con gái cưng của mình ra nước ngoài du học, So với Cố gia bọn họ không là gì, nhưng so với gia đình bình thường thì lại là gia đình giàu có, nên họ không muốn mất mặt. Đợi vài ba năm Quân Tú Anh trở về, có thể lấy danh tiếng từng du học nước ngoài, lúc đó cũng
thuận tiện gả cho gia đình giàu có.
Tiếc rằng Cố gia để mắt đến Quân Tú Anh, số tiền xin cưới rất lớn, họ lại cung cấp cho những mối làm ăn tốt, Quấn Khải nghe lời xúi giục của Trương Như Ngọc, kéo Quân Dao ra khỏi tù, để có đóng giả thành Quân Tú Anh, như vậy nhà họ Quân nhận được món lợi lớn, Quân Tú Anh lại chẳng mảy may ảnh hưởng, chỉ cần tạo ra một danh tính khác, tiếp tục cuộc sống vẻ vang xán lạn sau này.
Quân Dao thở dài, số của cô đúng là đen đủi. Từ nhỏ mất mẹ, vừa mười tám tuổi đã gặp phải biến cố đến nỗi phải đi tù. Rồi lại phải thay em gái gả cho người bất tỉnh nằm liệt giường.
“Này!” Cố Khang Dật thấy cô thất thần thì gọi. “À... chuyện này... là chuyện gia đình tôi”
TITLE
Lại là câu ồ đó, Quân Dao rất ghét tiếng này phát ra từ miệng Cố Khang Dật, nghe thế nào cũng thấy tràn đầy châm biếm.
Quân Dao quyết tâm quay mặt đi, tỏ ý không muốn nói chuyện nữa, Cố Khang Dật cũng không hỏi thêm, hai người im lặng trở về biệt tự họ Cố.
Xe vừa dừng, Quân Dao vội vàng bước xuống, hơi cúi người nói với Cố Khang Dật.
“Hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm!” . Truyện Đô Thị
Nói rồi cô ôm chiếc túi vải đựng sách ngang bụng, tập tễnh bước vào nhà, mặc dù chân đau nhưng cũng chạy nhanh như thỏ.
Cố Khang Dật dựa người vào xe, khóe môi hơi cong lên.
Cô nhóc này mỗi lần thấy anh lại chạy nhanh hơn thỏ.
Anh đáng sợ đến thế sao?
Ừm... công bằng mà nói thì đúng là hơi đáng sợ thật.
Cố Khang Dật lắc đầu, mỉm cười lững thững đi vào sau.
Quân Dao bắt đầu cuộc sống chăm chỉ, ngoài thời gian chăm sóc Cố Tư Bạch thì cô đều miệt mài tự học. Cố Tư Bạch nằm im lặng trên giường, Quân Dao ngồi trên chiếc bàn ngay gần đó, căn phòng yên tĩnh thi thoảng vang lên tiếng lật sách hoặc tiếng gõ bàn phím lạch cạch, không khí vô cùng hài hòa, dễ chịu. Thậm chí nhiều khi Quân Dao quên mất Cố Tư Bạch, đến tận khi tiếng chuông báo thức đến giờ làm việc gì đó vang lên cô mới sực nhớ ra.
Thời gian yên bình trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc cô đã ở nhà họ Cố được gần ba tháng, chỉ là Quân Dao không hề biết, với những gia tộc lâu đời như nhà họ Cố, bình yên chỉ là bề nổi, nhìn bề ngoài càng bình yên, bên dưới càng nhiều lớp sóng ngầm.
Những ngày tháng yên ổn của cô, chỉ sợ, cũng không còn nhiều nữa!