Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 54




“Anh Khang Dật, em bị oan, em không biết gì cả, anh cứu em với!”. 

Cô ta nước mắt rưng rưng, bám lấy tay Cố Khang Dật, Cố Khang Dật lấy tay khẽ gỡ tay cô ta ra. 

“Được rồi, đừng ồn ào, ông cụ mà nổi giận thì không ai gánh nổi đầu” 

Thấy thái độ lạnh nhạt của Cố Khang Dật, lòng cô ta nguội đi không ít, nhưng bây giờ cô ta chỉ biết bám víu 

duy nhất vào Cố Khang Dật, vì vậy vẫn cố chấp năn nỉ. 

“Em thực sự không liên quan chuyện này, anh phải tin em”. 

Cố Khang Dật ung dung đi về phía Quân Dao đang đứng bên kia, Quân Tú Anh không chịu buông tay, liền lẽo đẽo đi theo sau lưng anh ta. 

Cố Khang Dật tiến tới trước mặt Quân Dao, hơi mỉm cười. 

“Chị dâu hôm nay thật đẹp!” 

Cả Quân Dao và Quân Tú Anh đều không ngờ anh ta sẽ nói thế. Quân Tú Anh đang cố dựa vào anh ta lập tức cứng đờ người, cô ta nghiến răng trừng mắt nhìn Quân Dao, thầm nghĩ, con hồ li tinh này chiếm Cố Tư Bạch còn chưa đủ ư, sao lại quyến rũ cả Cố Khang Dật của cô ta? 

Còn Quân Dao nghe thấy câu này hơi rùng mình, cô quay đầu đi, không thèm tiếp lời anh ta. Thấy thái độ của cô, Cố Khang Dật cười càng vui vẻ. 

“Nghe nói anh trai tôi đang ở bên trong cầu xin cho cô? Cô nghĩ ông cụ có thể tha thứ cho nhà họ Quân các người không? 

“Anh Khang Dật, cứu em!” Nghe Cố Khang Dật nói thế, Quân Tú Anh đứng bên lập tức lên tiếng. 

“Quân Tú Anh, tôi chỉ là con thứ, đến Cố Tư Bạch còn không làm gì được, cô nghĩ tôi có thể làm gì được? Tôi còn chưa hỏi tôi cô dám lừa dối cô, cái gì mà Quân Thục Anh? Cô nghĩ lừa Cố Khang Dật tôi vui lắm sao?” 

Vừa nói Cố Khang Dật vừa quay người, nhìn chằm chằm vào mắt Quân Tú Anh, khiến cô ta run lên bần bật, một lúc sau mới run rẩy lên tiếng. 

“Em... em không cố ý... em yêu anh là thật. Khang Dật, anh phải tin em!” 

“Hừ, cô tưởng nói mấy câu đó là tôi tha thứ cho cô sao? Tốt nhất tránh xa tôi một chút, kéo tôi mà không vui, chỉ sợ cô chết thế nào cũng không biết được đâu.” 

Trái tim Quân Tú Anh lạnh ngắt, nước mắt cô ta lăn dài trên má, cô ta còn ảo tưởng Cố Khang Dật đến đây là vì muốn bảo vệ cô ta, nhưng bây giờ cô ta vỡ mộng thật rồi, tuyệt vọng thật rồi. 

Tại sao Cố Tư Bạch đứng ra vì Quân Dao, còn Cố Khang lại đối xử với cô ta như thế? Quân Dao thì có gì tốt, vừa ngu ngốc vừa lúc nào cũng giả vờ đơn thuần, yếu đuối, nhưng thực ra chính là loại hồ ly tinh chuyên đi dụ dỗ đàn ông. 

Cô ta ghi nhớ mối hận này trong lòng, sau hôm nay nhất định sẽ phải trả đủ con tiện nhân Quân Dao kia cả gốc lẫn lãi. 

“Chị dâu, có lẽ anh tôi sẽ thảm lắm đấy, chị có nên cân nhắc về việc đi theo tôi không?” 

Quân Dao và Quân Tú Anh đều kinh hãi nhìn anh ta, không thốt nổi thành lời. Một lúc sau Quân Dao mới bình tĩnh lại, nói. 

“Cố Khang Dật, anh điện hả? Lúc nào rồi anh còn đùa cợt”

“Tôi không đùa, bây giờ ông cụ đang nổi giận, Cố Tư Bạch sẽ phải lựa chọn, hoặc là chị, hoặc là gia nghiệp này, chị nghĩ anh ta sẽ chọn cái gì?”. 

Cổ họng Quân Dao khô khốc, cô ngẩng đầu, bình tĩnh đáp. 

“Tôi muốn anh ấy chọn sự nghiệp” 

“Chị dâu, là cô quá lương thiện hay quá tâm cơ? Cô đang có tính toán gì thế hả?” 

“Tôi chẳng tính toán gì cả, là anh luôn tính toán nên nghĩ rằng ai cũng như anh. Tôi chỉ muốn anh tránh xa tôi ra một chút.” 

“Chị dâu, đừng bướng bỉnh như thế, phụ nữ ham muốn tôi để ý xếp hàng dài lắm, nếu chị ngoan ngoãn có thể làm tình nhân của tôi, cũng không cần lo ăn lo mặc hay lo bị người khác bắt nạt”. 

Sắc mặt Quân Tú Anh đứng bên đã tái xanh, cô ta không ngờ người đàn ông nho nhã, lịch sự trước đây hóa ra là kiểu người này. Cô ta thất vọng, cô ta sụp đổ thật rồi. 

“Vậy anh cứ đi chọn trong cái hàng dài đó đi, vui lòng tránh xa tôi ra, tôi không muốn liên quan tới anh.”. 

“Chị đừng vội từ chối, biết đâu sau này sẽ phải hối hận, làm gì cũng nên để cho mình một đường lui” 

“Tôi muốn để đường lui ở đâu cũng không để ở anh đầu” 

Cố Khang Dật nhướng mày, cảm thấy cô nhóc này đúng là bướng bỉnh, đến giờ này rồi vẫn còn cứng họng như thế. Anh ta khoanh tay, đứng nhìn về phía cánh cửa bằng gỗ lim, khóe môi cong lên nhàn nhạt. 

“Tôi đứng đây cùng hai người một lát.” 

Quân Dao không thèm đáp lời anh ta. Cô quay người, nhìn lên trời ngắm sao, trong lòng thầm cầu khẩn Cố Tư Bạch không sao. 

Quân Tú Anh ngước nhìn Cố Khang Dật, ánh mắt vừa căm ghét vừa mong chờ. Cô ta hiện giờ đang vô cùng hoảng loạn, không biết tương lai bản thân và Quân gia sẽ ra sao, cô ta cầu mong Cố Khang Dật chỉ là đang trêu đùa thôi, nếu không chắc chắn cô ta sẽ chết rất thảm 

Nhưng Cố Khang Dật không thèm để ý đến cô ta. Chẳng lẽ anh ta không nhìn ra được sự hám tiền trong mắt Quân Tú Anh sao? Cô ta mấy ngày nay luôn bám lấy anh ta như đỉa, khiến anh ta phiền muốn chết. Nhưng vì đại cục nên anh ta mới cố nhẫn nhịn. Loại phụ nữ như cô ta, Cố Khang Dật căn bản không thèm để mắt tới.