*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Tư Bạch lên tiếng, Quân Dao kinh ngạc nhìn sang anh, Quận Tú Anh cũng cảm thấy rất bất ngờ, cô ta vừa rồi còn dự tính nếu bị ép hỏi thì sẽ đổ hết tội lỗi cho Quân Dao, là cô từng đi tù, vì muốn thoát tội nên mới mạo danh cướp thân phận của Quân Tú Anh, nhưng không ngờ ông cụ Cố vừa hỏi Cố Tư Bạch đã chủ động đứng ra nhận tội cho bọn họ.
Ông cụ Cố cau mày, dáng vẻ không vui.
“Thưa ông, cô ấy là vợ cháu, nhờ có cô ấy chăm sóc và phúc khí của cô ấy nên cháu mới có thể tỉnh lại, vì nhà họ Cố mà tiếp tục gánh vác”.
“Hừ! Tư Bạch, trước giờ ông vẫn luôn yêu thích
cháu, tại sao lần này cháu lại hồ đồ như vậy hả? Cô ta là kẻ đánh tráo thì cũng thôi đi, nhưng quan trọng cô ta từng ở tù, một kẻ đi tù sao xứng đáng bước chân vào Cố gia!”.
Ông cụ Cố mặc dù đã nhiều tuổi, nhưng sống trong quân ngũ nhiều năm, sức khỏe ông vẫn còn khang kiện, giọng nói vang ầm ầm như sấm, thần thái uy nghiêm đáng SỢ làm Quân Tú Anh và Quân Dao Sợ đến run rẩy.
“Ông, dù sao cô ấy cũng là vợ cháu rồi!”
“Vợ thì sao chứ? Ly hôn ngay! Nếu không cháu đừng gọi ông là ông nữa.”
“Ông... cháu xin lỗi...” Quân Dao đột nhiên tiến lên phía trước một bước. “Đều là lỗi của cháu, Tư Bạch không liên quan đến chuyện này”
Cố Tư Bạch nắm lấy tay cô, muốn kéo lại, nhưng cô đã lách người tiến thêm một chút, thoát khỏi tay anh.
“Tư Bạch, em biết anh muốn tốt cho em, nhưng mọi tội lỗi đều là do em, anh đừng để bản thân bị ảnh hưởng.”
“Hừ, ở đây đã đến lượt cô nói chuyện sao?” Ông cụ Cố càng không vui.
Ánh mắt Quân Tú Anh lóe lên vẻ thích thú, cô ta thấy Quần Dao đứng ra chịu tội thì vừa mừng vừa lo,
mừng vì Quân Dao ngu ngốc chưa ai đánh mà đã xưng, nhưng cũng lo vì chuyện trào người là do cô ta mà ra, cô ta sợ bị kéo vào chuyện này. Rồi cô ta cũng cảm thấy hồi hộp, liệu có khi nào Quân Dao bị đuổi khỏi Cố gia, cô ta được thay lại vào vị trí đó không?
“Được rồi, nếu cô đã đứng ra, vậy nói cho rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao lại đi tù? Tại sao lại gả vào Cố gia?”
Nghe thấy những lời này, trái tim Quân Tú Anh đánh thót một cái, cô ta vừa rồi còn chưa vui mừng được quá ba giây, sao bây giờ mũi nhọn lại chuyển về hướng này rồi? Sao ông già này không cứ truy cứu việc thay gả như thế hả?
Nhưng nghĩ thì nghĩ thế chứ cô ta làm gì có nổi lá gan dám đứng ra nói gì, chỉ có thể cúi đầu nép người, giảm tối đa sự tồn tại của bản thân mà thôi.
Quân Dao hít sâu một hơi, cô cố gắng ổn định lại tâm trạng, trước giờ cô đúng là nhát gan, luôn sợ hãi mọi thứ, đứng trước ông cụ Cố uy nghiêm thế này cô không Sợ là nói dối. Nhưng cô thực sự đã rung động trước Cố Tư Bạch rồi, cô cũng không muốn vì cô mà anh bị ảnh hưởng.Anh đã tốn nhiều công sức như vậy, thậm chí nhiều lần suýt mất mạng, cô không muốn vì cô mà anh bị ảnh hưởng sự nghiệp, huống hồ hôm nay còn là ngày cực kì quan trọng.
Cô ngước nhìn ông cụ Cố, khuôn mặt cô nhỏ nhắn, hơi nhợt nhạt, đôi mắt trong veo như nước, cô bắt đầu bình tĩnh kể lại.