Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 37




Cố Tư Bạch lên tiếng.



Trong lòng Quân Dao như có cái gì đó cọ vào, xôn xao, tại sao anh lại ấm áp, quan tâm cô tới vậy? Trước giờ chưa từng có ai hỏi cô có thích không? Có vì cô mà làm chuyện gì đó không?

Ở Quân gia, mọi thứ được sắp xếp theo sở thích của Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh, ở Cố gia thì càng không phải nói.



Quân Dao rưng rưng xúc động, một lúc sau mới thốt lên được một câu.

“Cảm ơn anh”

“Không cần cảm ơn, chỉ cần em vui là được.





Đi, dẫn em đi xem cái này”

Vừa nói CỐ Tư Bạch vừa rất tự nhiên nắm lấy tay Quân Dao, dắt cô đi.



Quân Dao xấu hổ cúi đầu, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay anh truyền qua tay cô khiến trái tim cô run lên nhè nhẹ.

Cố Tư Bạch dẫn cô đi trên con đường rải sỏi, qua những luống hoa đủ màu sắc, rồi dừng lại trước khu nhà kính.



Quân Dao tròn mắt kinh ngạc, không thể tin nổi.





Bên trong nhà kính có vô số con bướm đủ màu sắc sặc SỠ đang bay lượn.



Quân Dao thích thú chạy tới, dán sát mặt vào cửa kính.



Khóe môi cô cong lên, nụ cười tươi vô tư vô lo không nhiễm chút bụi trần.

“Đẹp quá!”

Quân Dao đưa tay ra, muốn chạm vào những con bướm sặc sỡ nhưng lại bị ngăn lại bởi lớp kính.

“Mặc cái này vào rồi tôi dẫn em vào trong đó.”

Quân Dao đón lấy bộ đồ bảo hộ từ tay Cố Tư Bạch.



“Sao phải mặc cái này?”



“Trong kia có rất nhiều loài bướm, phấn của bươm bướm có thể khiến em bị dị ứng, cũng có loài có độc nhẹ.



Ngoài ra mặc đồ bảo hộ không chỉ bảo vệ con người mà còn bảo vệ các loài bướm sặc sỡ trong kia nữa.




Để chúng không bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ, mùi hương hoặc các mầm bệnh trên người chúng ta”.

Nghe CỐ Tư Bạch giải thích xong, Quân Dao lập tức mặc bộ đồ bảo hộ lên người, sau đó theo chân Cố Tư Bạch, cẩn thận đi vào nhà kính.

Trong nhà kính trồng những luống hoa đủ màu sắc khác nhau, đây là nguồn thức ăn cũng như nơi ở cho lũ bướm.



Quân Dao rụt rè đưa tay chạm vào một con bướm nhỏ xíu có màu vàng rực như nắng.

“Đẹp quá!”

Cô thì thầm, say mê ngắm nhìn khung cảnh thần tiên trước mặt.



Nơi đây đúng là một thiên đường mà.




Từ bé cô đã thích loài vật mang nhiều màu sắc sặc sỡ nhất thế giới này, nhưng loài bướm rất khó nuôi, cần có môi trường và sự chăm sóc đặc biệt.



Cô không có điều kiện nuôi, cũng không muốn ép khô những con bướm thành tiêu bản treo trong phòng, cô không muốn chỉ vì sở thích cá nhân mà cướp đi sinh mạng đáng quý của một sinh vật khác.

Không ngờ Cố Tư Bạch lại có sở thích giống với cô.





Có điều anh có nhiều tiền hơn nên mới có thể làm cả một nhà kính lớn như này chăm sóc đàn bướm cả hàng ngàn, hàng vạn con thế này.

“Nhìn xem, con kia đẹp quá!”

Quần Dao reo lên như một đứa trẻ, vui vẻ chạy nhảy trong nhà kính.



Cố Tư Bạch từ tốn đi chậm rãi sau lưng cô.



Chỉ cần cô vui anh cũng sẽ vui.



Dao Uyển này chuẩn bị cho cô, tất cả mọi thứ ở đây đều được anh tìm hiểu, thiết kế tỉ mỉ theo sở thích của cô.

Thực ra đây cũng là lần đầu tiên anh vào nhà kính này.



Bởi lẽ khi mới xây dựng xong nhà kính và trồng xong hoa, còn chưa kịp nuôi con bướm nào thì anh gặp tai nạn, hôn mê suốt hai năm trời.



Hai năm này là Tiểu Hoa sắp xếp người trông coi biệt thự, chăm chút cẩn thận mọi ngóc ngách cho anh..