Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 3




Quân Dao giặt ướt khăn mặt, bắt đầu lau mặt cho Cố Tư Bạch. Khuôn mặt đẹp như tạc, sống mũi cao thẳng tắp, hàng mi dày lặng lẽ, từng đường nét đều như điêu khắc, sắc sảo mà hài hòa.

Sau khi lau mặt cho anh xong, cô chần chừ giây lát rồi cuối cùng cũng hạ quyết tâm, bắt đầu cởi áo, lau người giúp anh. Trong một thoáng, cô có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm.

“Thôi coi như lau cho khúc gỗ.”

Quân Dao nhủ thầm, bình thường có phải mấy việc này đều do Tiểu Hoa làm?

Lau xong nửa trên, Quân Dao chần chừ nhìn người kia, rồi cô kiên quyết quay đầu… mặc áo cho anh.

Một hôm không tắm chắc cũng không sao đâu nhỉ?

Dù sao anh ta cũng chỉ nằm ở nhà, đâu có bẩn.

Không khí đột nhiên rét lạnh, Quân Dao rùng mình.

Chẳng lẽ ở đây âm khí nặng nề, nghe nói mấy biệt thự cổ của gia đình quyền quý thường có âm khí, oán khí nặng nề lắm.

Quân Dao bĩu môi, ôm hai tay chà xát rồi chạy ra mở toang cửa sổ cho thoáng.

Sau đó cô bắt đầu nhớ lại những gì Tiểu Hoa dạy, xoa bóp cho Cố đại thiếu gia. Quân Dao làm rất chăm chỉ, nghiêm túc, dù sao anh bị như thế này cũng là do cô, cô cần có trách nhiệm.

Một ngày rất nhanh đã trôi qua, mặc dù hơi nhàm chán nhưng dù sao cũng dễ chịu hơn ở trong tù, cô còn có thời gian nghỉ ngơi, đọc sách, lướt xem tin tức.

Buổi tối, sau khi tắm rửa, sấy khô tóc, Quân Dao đứng trước chiếc giường to lớn, chần chừ mất mười mấy phút vẫn không biết phải làm sao. Ban ngày cô còn nghĩ rằng giường lớn như vậy ngủ cùng cũng không sao đâu, nhưng bây giờ cô lại không thể bước lên được.

Dù sao cô cũng chưa từng yêu ai.

Năm mười tám tuổi, vừa vào đại học không lâu thì cô gặp phải biến cố kia, còn chưa từng nắm tay bất cứ người khác giới nào, bây giờ bảo nằm cùng một người đàn ông xa lạ trên một chiếc giường, nghĩ kiểu gì cũng thấy khó.

Quân Dao vò đầu bứt tai, cuối cùng chọn cách lén lút mở cánh cửa nhỏ, chạy qua phòng hôm qua cô ngủ. Cô cuộn mình trong chăn, cảm giác êm ái dễ chịu khiến chỉ vài phút sau cô đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Một mùi hương nhàn nhạt thoáng qua, người đàn ông với đôi mắt ưng cúi đầu nhìn Quân Dao.

Cô gái với gương mặt nhỏ nhắn, thanh tú, dáng ngủ hệt như con nít.

Không hiểu sao, người đàn ông bất giác cúi đầu, đôi môi mỏng lạnh lùng chạm lên đôi môi anh đào chúm chím. Cảm giác mềm mại, ngọt ngào ấy khiến người đàn ông thoáng giật mình, càng trầm mê không dứt.

Quân Dao đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy càng ngày càng nặng nề, khó thở, cô cố gắng há miệng tìm kiếm chút ô xi.

Nhưng vừa há đôi môi nhỏ, một “vật thể lạ” đã ùa vào, xâm chiếm khoang miệng cô. Cảm giác tê dại, vừa sảng khoái vừa khó chịu. Quân Dao cố cọ quậy tìm cách hít thở.

Đầu óc cô mơ màng, hình như… hình như có ai đó đang… hôn cô.

Suy nghĩ mơ hồ này khiến Quân Dao còn đang mơ màng trong giấc ngủ giật mình, mở choàng mắt.

Cô trợn to mắt, căn phòng quá tối, chỉ thấy một người đàn ông đang bá đạo xâm chiếm môi lưỡi cô.

Quân Dao kinh hãi dùng hết sức bình sinh đẩy anh ta ra, cô muốn hét toáng lên, nhưng chẳng hiểu sao không thốt nổi lên lời, chỉ ú ớ vài tiếng.

Người đàn ông thoáng giật mình, đôi môi mỏng hơi nhếch lên tạo thành nụ cười như có như không, rồi đột nhiên anh ta xoay người, mở cửa rời khỏi phòng, nghênh ngang như chỗ không người.

Quân Dao há hốc miệng, mấy giây sau mới tỉnh táo lại, cô kêu to.

“Này!”

Vừa nói Quân Dao vừa nhảy xuống khỏi giường, chân trần chạy đuổi theo tên đàn ông lạ mặt kia.

Cô chạy một mạch xuống lầu, nhưng không thấy người nào. Quân Dao nhìn quanh, thở hổn hển.

Đột nhiên cô ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt thấp thoáng trong không khí.

Quân Dao đi về phía đó.

Dưới ánh trăng đầu tháng nhàn nhạt, Quân Dao nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đứng dựa vào cửa, lặng lẽ hút thuốc. Đầu thuốc thi thoảng sáng lên.

Người đàn ông dường như phát hiện ra Quân Dao, anh ta nghiêng đầu nhìn về phía cô, sau đó đôi chân dài bước từng bước mạnh mẽ đến ngay cạnh Quân Dao.

Tiếng bước chân mạnh mẽ làm đèn cảm ứng trong phòng đột nhiên bật sáng.

Quân Dao nhìn rõ người đang bước đến gần, là Cố Khang Dật.

Cố Khang Dật hơi cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ bé, trắng nõn của Quân Dao, đôi môi hơi cong lên.

“Chị dâu… nửa đêm chạy tới chạy lui trong biệt thự làm gì vậy?”

“Tôi…”

Quân Dao hơi lúng túng, cô giơ tay chỉ hướng nọ, rồi lại chỉ hướng kia.

“Vừa rồi… có người…” Cô không dám nói mình vừa bị cưỡng hôn, nên đành nói, “Vừa rồi tôi thấy có… có trộm…”

“Trộm?” Cố Khang Dật hơi nheo mắt, hỏi lại.

Quân Dao ấp úng cúi đầu.

Đôi mắt đen láy như mắt ưng của Cố Khang Dật hơi nheo lại, nhìn khuôn ngực phập phồng dưới chiếc váy ngủ bằng lụa đen. Hai cánh tay trắng mịn lộ ra bên ngoài, tương phản với màu váy đen càng thêm nổi bật.

“Cô như này là đang muốn quyến rũ tôi?”

Giọng đàn ông trầm khàn vang lên bên tai, Quân Dao giật bắn mình, vội lùi về sau hai bước, lắc đầu nguầy nguậy.

“Không, tôi thấy người lạ thật.”

“Cô biết biệt thự Cố gia canh phòng cẩn mật như thế nào không? Kẻ nào to gan dám bước chân vào đây trộm?”

Quân Dao cứng họng, nhìn thấy ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm của Cố Khang Dật, đột nhiên cô rùng mình, ôm hai cánh tay, bỏ chạy nhanh như thỏ.

“Chắc là tôi mơ ngủ nhìn nhầm.”

“Chạy nhanh thật!” Cố Khang Dật nhếch môi cười, tiếp tục hút thuốc.

Quân Dao trở lại phòng, đóng sầm cánh cửa lại, ngực cô phập phồng, một hồi lâu mới ổn định hơi thở.

“Chết tiệt!”

Quân Dao chà khóe môi, ngồi lại trên giường.

Người lẻn vào phòng hôn cô là ai?

Biến thái?

Trong biệt thự Cố gia có biến thái?

Nghĩ đến đây, Quân Dao lập tức dùng hết sức chín trâu hai hổ kéo chiếc bàn gỗ lim nặng trịch ra chặn cánh cửa.

Chặn xong, cô chống tay lên bàn, thở dốc, như này có vẻ yên tâm ngủ được rồi.

Nhưng nơi này có vẻ không an toàn như cô tưởng.