“Em làm gì vậy?” Nhìn thấy Quân Dao mở tủ gấp quần áo bỏ vào vali, Cố Tư Bạch lên tiếng hỏi.
“Không phải anh nói đi dọn đồ sao, tôi gấp đồ giúp anh”.
CỐ Tư Bạch xua tay. “Không cần, mấy thứ đó cứ bỏ đi.”
Quân Dao trợn mắt. Đồ trong tủ này đều là hàng thiết kế riêng, vô cùng đắt đỏ, có nhiều bộ còn chưa từng mặc qua, vậy mà bỏ đi như thế thật lãng phí. Cô bĩu môi, đúng là nhà giàu xa xỉ, hoang phí.
“Tôi đói rồi, em đi lấy đồ ăn lên đây đi.” “Ừm.”
Quân Dao đóng tủ quần áo lại, ánh mắt vẫn còn lưu luyến, sau đó nhanh nhẹn chạy xuống lầu, lấy đồ ăn trưa
AL
lên cho hai người. Lúc đi ngang phòng khách, nhìn sàn nhà giờ đã được lau sạch bong nhưng không hiểu sao cô vẫn bất giác rùng mình ớn lạnh.
Cô chạy thẳng vào bếp, dì Thái lúc nào cũng có những món ăn nóng sốt đợi sẵn, cô bưng một khay lớn đầy các món ăn bắt mắt đưa lên lầu. Cố Tư Bạch đã ngồi đợi sẵn, hai người yên lặng ăn cơm, không khí vô cùng hòa hợp.
Buổi chiều, Quân Dao đẩy xe lăn của Cố Tư Bạch tới thư phòng của Cố lão gia. Cô đứng ra gõ cửa.
“Cha, là con đây” Cố Tư Bạch lên tiếng. “Vào đi”
Quân Dao mở cửa, đẩy xe lăn của anh vào, Cố lão gia thấy Cố Tư Bạch thì rời bàn làm việc, đi ra sô pha.
“Sức khỏe con thế nào rồi.”
“Ôn rồi ạ” Anh quay sang Quân Dao, “Em về phòng trước đi, tôi có chuyện muốn nói với cha.”
Quân Dao cúi đầu chào Cố lão gia, sau đó rời khỏi thư phòng, khoảng mười lăm phút sau Cố Tư Bạch cũng trở về, nhìn thấy vẻ mặt mong ngóng của cô, anh mỉm cười gật đầu.
“Em kéo vali được không? Xe đang đợi ở dưới nhà rồi.”
“Được chứ”.
Quân Dao vui vẻ kéo chiếc vali to tướng của mình và chiếc vali bé xíu đựng ít tài liệu, máy móc của Cố Tư Bạch, còn anh vẫn ngồi trên xe lăn. Được rời khỏi Cố gia cô rất vui. Ở đây không chỉ gò bó mà còn quá nguy hiểm. Từ lúc Cố Tư Bạch cho cô biết việc anh đã tỉnh, cô lúc nào cũng lo sợ bất an anh bị người ta hãm hại. . Tiên Hiệp Hay
Sau sự việc trưa nay, cô không chỉ sợ người ta hại CỐ Tư Bạch, mà còn sợ cô sẽ thành vật thí trong trò chơi quyền lực của Cố gia, thành kẻ đứng ra chịu tội. Dù cô có không làm gì cũng sẽ vẫn có thể bị người ta vụ hãm.
Cuộc sống ở đây thực sự quá đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả những ngày tháng trong tù trước kia. Ít ra thì trước đây cô còn có thể đếm đến ngày được tự do, còn đây thì không.
Hai người di chuyển xuống dưới nhà, lúc đi ra xe thấy chiếc xe Ferrari màu đỏ rượu vừa lúc dừng lại, người trong xe mở cửa bước xuống.
Cố Khang Dật mỉm cười, đi tới bên hai người họ.
“Anh, chị dâu, hai người đi đâu mà mang nhiều đồ thế?”
“Chúng tôi trở về Dao Uyển”
“Anh không ở đây nữa à? Về đó sẽ buồn lắm đấy, đúng không chị dâu”.
Quân Dao cúi đầu, sao tên này lúc nào cũng thích làm ra vẻ thân thiết với cô như vậy?
“Sức khỏe tôi không tốt, cần yên tĩnh tĩnh dưỡng. Cố gia nhờ vào chú vậy”.
Cố Khang Dật cười cong khóe mắt.