Người bạn này làm cùng Từ Mạn Nhu ở quán bar lúc trước, hoàn cảnh cũng rất đáng thương, vì mẹ bệnh nặng nên phải đến đó làm để trang trải chi phí chữa bệnh. Dù không muốn, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh bản thân từng lâm vào bước khốn cùng mà không ai giúp đỡ nên cô ấy đã mềm lòng và đồng ý.Và mọi chuyện bắt đầu như thế.
Tám giờ tối, Từ Mạn Nhu mặc bộ đồ đồng phục của quán bar xa hoa nhất thành phố, nơi đây tập trung những người giàu có quyền thế, những kẻ tiêu tiền như rác. Đây cũng là nơi cô bị biến thành món quà tặng cho Hoắc Thiên Phong.
Cô được phân đến một phòng Vip, ngay khi vừa nhìn thấy người ngồi ở chiếc ghế trung tâm, dáng vẻ cao ngạo như đế vương, Từ Mạn Nhu đã muốn quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.
Bởi người đó không ai khác chính là Hoắc Thiên Phong!
Người đàn ông ngồi trên ghế thấy cô thì lông mày hơi nhíu lại, nhưng rất nhanh, đôi môi mỏng lạnh lẽo cong lên nụ cười ý vị, hắn đưa ngón tay thon dài vẫy nhẹ.
“Lại đây!”.
Từ Mạn Nhu đứng như trời trồng, hai cô gái bên cạnh lập tức bưng chai rượu đi lên, ngọt ngào rót rượu, mỉm cười rất tươi.
“Hoắc tổng, mời dùng rượu”.
Hoắc Thiên Phong nheo mắt, nở nụ cười tà mị, “Tôi nói cô!”.
Từ Mạn Nhu cúi gằm mặt xuống, lề rà lề rề đi
về phía đó, mỗi bước chân đều vô cùng nặng nề. Cô cố ý quỳ xuống cách xa Hoắc Thiên Phong một chút, hắn nhìn cô, tỏ ý không vui.
“Đừng để tôi nhắc đến lần thứ hai.”
Cô đã quá hiểu rõ tính hắn, chỉ một lần duy nhất không hiểu là việc hắn đột ngột thả cô đi sau khi cô tự sát không thành mà thôi. Không ngờ mới tự do được có hai ngày, cô lại tự đâm đầu vào rọ thế này.
Hết cách, Từ Mạn Nhu chỉ có thể lệ chân đến. ngay sát chân hắn. Hoắc Thiên Phong cao cao tại thượng ngồi bên trên, Từ Mạn Nhu hèn mọn quỳ ngay dưới chân hắn. Hoắc Thiên Phong đưa tay nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn vào mắt hắn.
“Thế nào, mới xa tôi hai ngày đã cần đàn ông đến thế?”.
Câu nói này như nhát dao lạnh lẽo hung hăng đâm vào tim Từ Mạn Nhu, bàn tay hắn ép cô phải ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen láy sâu thẳm. không thấy đáy kia. Từ Mạn Nhu chỉ có thể khẽ lắc đầu.
“Hoắc tổng, anh nghĩ nhiều rồi”.
Một tia lửa giận lóe lên trong mắt Hoắc Thiên Phong khi nhìn thấy Từ Mạn Nhu chỉ mặc một chiếc áo hai dây cúc ngực cùng chân váy chữ A xếp li ngắn, ngồi xuống thì hở trên, đứng lên thì hở dưới.
“Đi lấy cho cô ấy cái áo” Anh nói với một nhân viên khác.
Người này là người mới nên có phần ngơ ngác, nhưng khi ánh mắt đụng ánh mắt Hoắc Thiên Phong,k cô gái lập tức sợ hãi chạy ù đi, lát sau mang đến chiếc áo khoác mỏng cho Từ Mạn Nhu mặc vào.
Một lát sau có mấy người đàn ông bước vào, cung kính cúi chào Hoắc Thiên Phong, hắn vẫy tay ra hiệu cho mấy cô gái đang rót rượu đi ra ngoài. Từ Mạn Nhu như từ cõi chết sống lại, lập tức dậy, muốn lui ra khỏi phòng.
Nhưng một bàn tay to lớn mạnh mẽ kéo cô lại, khiến cô ngã nhào xuống đùi hắn. Hoắc Thiên của cô, nói.
“Hầu hạ tôi”.
Từ Mạn Nhu đơ người, “Nhưng... Hoắc tổng đang bàn công việc, tôi vẫn nên đi ra thì hơn”
“Rót rượu, bóp chân” Hoắc Thiên Phong không nhiều lời.