Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 208




Bỏ điện thoại xuống bàn, cô day day đầu, hít thở sau vài lần cho ổn định lại tâm trạng. Lúc này cô giúp việc cũng đã nấu xong, bưng đồ ăn ra. 

“Thiếu phu nhân không khỏe à?”

Cô giúp việc quan tâm hỏi. 

Quân Dao lắc đầu, “Không sao ạ.” 

Cô ấy cũng không dám nhiều chuyện, sau khi bưng đồ ăn lên liền lui xuống. Mặc dù đồ ăn thơm phức, màu sắc bắt mắt, bụng Quân Dao cũng đói nhũn rồi, nhưng tâm trạng không tốt, cô cũng chỉ ăn một chút rồi buông đũa. 

Tiểu Hoa đi vào phòng, khuôn mặt hồng hào, rạng rỡ, mặc một chiếc áo khoác da rộng che đi cánh tay bị thương đang được quấn băng. 

“Thiếu phu nhân!” Cô ấy chào. “Tiểu Hoa, cô ăn chưa, ăn cùng tôi luôn” “Tôi ăn rồi, giờ thiếu phu nhân mới ăn trưa ư?" 

Quân Dao nghĩ đến việc lúc sáng đột nhiên hai má đỏ bừng, hắng giọng, tìm cách đổi chủ đề. 

“Ừm... sáng nay cô nói tối nay tổ chức tiệc ấy, là thế nào”. 

“À, buổi tiệc nhỏ thôi, chủ yếu anh em muốn 

xõa một chút, bình thường thiếu gia sẽ cùng tham gia, nhưng hôm nay thiếu gia bận, thiếu phu nhân nếu đi được thi đi cùng cho vui.” 

“Được thôi, tôi cũng chưa được gặp mọi người bao giờ? Quân Dao gật đầu. À mà nên ăn mặc như thế nào cho phù hợp?”

Cô chưa gặp hết mọi người trong tổ chức bao giờ, cũng chưa đi đến nơi như thế lần nào nên hơi bối rối. 

“Anh em chúng tôi đều là mấy người thô lỗ cả, thiếu phu nhân cứ ăn mặc đơn giản, thoải mái là được” 

Quân Dao gật đầu, “Vậy mấy giờ bắt đầu.” 

“Tám giờ tối, khoảng bảy giờ tôi sẽ quay về đón thiếu phu nhân nhé, bây giờ tôi đi có chút việc” 

“Cái gì, cô đang bị thương mà, còn không nghỉ ngơi cho tất đã làm việc rồi.” Quân Dao lo lắng nói. 

“Tôi không sao, xước da thôi ấy mà.”

Tiểu Hoa xua tay. “Thiếu phu nhân nghỉ ngơi đi, tôi đi đây” 

“Ừm, nhớ giữ vết thương đấy” 

Tiểu Hoa cười cười rồi chạy ù đi như một Cơn gió. Quân Dao đứng dậy, đi về phòng, nhớ chuyện tối qua lo lắng, cô quyết định dù sao cũng nên đi thử xem.

Sau khi thay quần áo, cô mang theo vài vệ sĩ đến bệnh viện. 

Đứng trước cửa phòng khám, Quân Dao hít sâu một hơi, cố gắng bình thản đi vào.

Bác sĩ hỏi thăm tình hình, cho cô làm một loạt xét nghiệm sau đó bảo bây giờ đã muộn, sợ không kịp có kết quả, ngày mai quay lại lấy kết quả sau. 

Quân Dao gật đầu đồng ý rồi rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài đã tắt nắng, vầng mặt trời đỏ ối đang chìm về phía trời tây, không gian đỏ rực lên lần cuối trước khi chìm vào bóng đêm. Quân Dao ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng càng nặng nề. 

Trở về Uyển Dao, cũng đã gần bảy giờ, cô đi vào phòng thay đồ, nhìn một lượt.

Mặc dù Tiểu Hoa cũng đã nói đây chỉ là bữa tiệc thân thiết của những anh em trong tổ chức, nhưng cô biết, cô đang đại diện cho Cố Tư Bạch, nên cũng không thể quá xuề xòa qua loa được, như thế sẽ khiến mất mặt anh. Nhưng nếu cầu kì quá sẽ tạo cảm giác khó gần. 

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Quân Dao quyết định chọn một bộ vest màu xanh cổ vịt, bộ vest là hàng thiết kế riêng, phom dáng ôm lấy cơ thể cô, vừa mạnh mẽ lại thanh lịch, cũng lộ ra một số đường cong mềm mại. 

Bộ vest trơn màu nên trên ve áo cài một chiếc ghim cài áo hình hoa cúc đính những viên kim cương lấp lánh làm điểm nhấn. Đi thêm một đôi giày cao gót màu be cùng một chiếc ví cầm tay màu be đính vài viên kim cương nhỏ.