*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dù sao hắn còn bé An trong tay, nếu cho cô ấy đi gặp cậu nhóc đó, rất có thể Từ Mạn Nhu sẽ vui vẻ trở lại.
Nhưng vừa mở cửa bước vào phòng, hắn dường như cảm thấy không khí trong phòng có điều gì đó rất kì lạ, linh cảm báo với hắn có chuyện chẳng lành rồi. Hoắc Thiên Phong lập tức nhìn quanh, không thấy Từ Mạn Nhu đầu thì đạp cửa nhà tắm, xông vào.
Trong phòng tắm mờ mịt hơi nước nóng, Từ Mạn Nhu nằm trong bồn nước màu đỏ hồng, trên sàn nhà một vệt máu đỏ tươi đang chảy...
Trái tim Hoắc Thiên Phong dường như chết lặng, hắn không ngờ cô gái nhỏ bé, yếu ớt đó lại dám lớn gan đến thế. Hắn lập tức sải bước đến, nhấc bổng cố lên, quấn cố trong chiếc khăn tắm lớn, dùng một chiếc khăn nhỏ hơn bịt chặt tay cô, sau đó lập tức bế cô chạy thẳng xuống lầu, vừa chạy xuống vừa hét lớn.
“Người đầu! Người đầu! Lái xe, nhanh!”
Mấy vệ sĩ lập tức chạy đến, nhìn thấy Từ Mạn Nhu đang bất tỉnh nhân sự, khuôn mặt tái nhợt như tượng sáp nằm trong lòng hắn thì đều hoảng hốt, lập tức lái xe như bay. Dù tốc độ đã vô cùng lớn, cùng vượt qua tất cả đèn đỏ trên đường, nhưng Hoắc Thiên Phong vẫn cảm thấy chậm.
Hắn siết chặt tay, Từ Mạn Nhu quá gầy, dường như chỉ cần hắn mạnh tay là có thể bóp vụn cô.
Đau lòng.
Đột nhiên Hoắc Thiên Phong cảm thấy vô cùng đau lòng. Lần đầu tiên hắn biết cảm giác này.
Và không chỉ đau lòng, hình như còn cả hối hận nữa.
Một kẻ máu lạnh vô tình như Hoắc Thiên Phong, lần đầu tiên hoảng sợ, SỢ sẽ mất đi cô gái
yếu ớt mà ương bướng này. Cũng là lần đầu tiên hối hận vì những hành động mình đã làm. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của cô, không dám chớp mắt, chỉ sợ nếu chẳng may chớp mắt, cô sẽ tan biến vào không khí, biến mất mãi mãi.
Xe dừng lại trước của bệnh viện, hắn lập tức bế cô lao vào, vệ sĩ chạy theo, nói với y tá mau chuẩn bị cấp cứu.
Hoắc Thiên Phong bế thẳng cô vào phòng cấp cứu, hắn đặt cô xuống, sau đó bước ra ngoài, trước khi đi còn nhìn quanh một lượt, ánh mắt như ác ma.
“Cứu cô ấy bằng mọi giá. Nếu không tôi cho cả nhà các người tuẫn táng cùng cô ấy”
Các bác sĩ và y tá bị khí thế của hắn ta dọa sợ, nhưng cứu người là trách nhiệm của họ, dù hắn không nói họ cũng sẽ cố hết sức.
Hoắc Thiên Phong đi đi lại lại trước cửa phòng bệnh, hắn bảo vệ sĩ đi mua một bao thuốc, rồi châm thuốc hút. Khói thuốc giúp hắn bình tĩnh hơn một chút, không còn hoảng hốt, điên cuồng như vừa nãy.
Nhưng nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu đóng im ỉm, hắn sợ, một nỗi sợ hãi dần dần dâng lên, xâm chiếm tâm trí hắn.
Rất lâu sau, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Hoắc Thiên Phong lập tức lao đến, nhìn chằm chằm vào bác sĩ.
“Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, cần chú ý không được làm ồn hoặc làm bệnh nhân kích động”
Hoắc Thiên Phong gật đầu, hắn đi vào. Từ Mạn Nhu vẫn chưa tỉnh, cô nằm trên giường bệnh trắng tinh, càng nổi bật vẻ gầy yếu. Hắn vươn tay, chạm nhẹ vào bàn tay mảnh khảnh của Từ Mạn Nhu.
Suýt chút nữa hắn đã mất đi cô. Dù cô đã từng muốn giết hắn, hắn cũng nghĩ sẽ giam giữ cô ở đó, trừng phạt cô, bỏ mặc cô. Nhưng mấy tháng qua, hắn chưa từng thừa nhận, thực ra hắn nhớ cô rất nhiều, mỗi lúc rảnh rỗi sẽ lấy tấm ảnh chụp trộm cô ra ngắm nhìn.
Vừa nãy, hắn cũng vô cùng, vô cùng sợ sẽ mất cô. Một người sinh ra đã muốn gì được nấy như Hoắc Thiên Phong, đây là lần đầu tiên hắn phải trải qua cảm giác sợ hãi, lo được lo mất như vậy.
Hắn điên rồi.
Hắn thực sự điên rồi.
Hoắc Thiên Phong ngồi như thế bên cạnh giường bệnh của Từ Mạn Nhu suốt một đêm.
Sáng hôm sau, khi Từ Mạn Nhu mơ màng mở mắt, thần trí cô còn mông lung, nhìn thấy khoảng trần nhà trắng, cô thầm nghĩ, có phải có chết rồi, và đang ở trên thiên đường không?