“Tối nay cho anh ngủ ngoài phòng khách “Vợ anh không nhẫn tâm thế đâu.”
“Ai bảo em không nhẫn tâm, vừa rồi anh còn quát mắng em ghê lắm mà?”.
Cố Tư Bạch cười nịnh nọt, tựa đầu vào vai cô, “Đâu, làm gì có ai, chắc em nhớ nhầm đấy”
“Anh chị em chưa già đã lẩm cẩm?” “Ai bảo thế, VỢ anh trẻ đẹp nhất trên đời”
Quân Dao không “gồng” nổi nữa, cô bật cười. Cố Tư Bạch thấy cô đã hết giận thì nở nụ cười vui vẻ.
“Cười nhiều mới xinh.”.
“Thật hả, thế lát nữa em sẽ đi một vòng cười với tất cả mọi người”
CỐ Tư Bạch làm ra dáng vẻ nghiêm túc lắc đầu, “Ý anh là cười nhiều với anh mới xinh”
Quân Dao bật cười, đánh nhẹ lên vai anh, “Không có lần sau đâu đấy, nếu không em sẽ không tha cho anh.”
“Vâng.” Nếu người khác nhìn thấy cảnh này chắc rơi
11
cả tròng mắt ra ngoài mất. Vị chủ tịch nổi tiếng nghiêm khắc, khó gần của bọn họ vậy mà không ngờ có dáng vẻ “dễ thương”, “ngoan ngoãn” như thế này, thật đáng kinh ngạc.
“Anh có đói không, mau đi ăn đi.” Quân Dao quan tâm hỏi, mặc dù giận vì bị anh quát, nhưng cô vẫn thấy anh vừa rồi chỉ mới ăn có vài miếng, làm sao chịu nổi chứ.
“Mình đi ăn cùng nhau nhé”.
Quân Dao vội xua tay, “Không được, đã bảo ở chỗ làm phải tỏ ra không quen biết mà.”
“Cả sáng nay anh không làm được việc gì rồi đấy”.
“Hả? Anh bị mệt ở đâu à?”.
Cố Tư Bạch kéo cô ngồi lên đùi mình, cúi đầu ngửi mùi thơm trên hõm cổ cô.
“Nhớ em. Ghét ánh mắt mấy tên kia nhìn em.” “Anh ghen à?” Quân Dao trêu anh.
“Dĩ nhiên, vợ anh xinh đẹp như thế, nhỡ bị ai cướp mất thì sao.
Quân Dao bật cười, ôm lấy cổ anh, “Chồng của em xuất sắc như thế, em còn để mắt đến người khác được sao?”
“Tại em bơ anh, mà cứ thân thiết với người khác.”
“Làm gì có thân thiết, em chỉ nói chuyện khách sáo với họ thôi.”
“Không biết, lần sau không được như thế nữa.”
Quân Dao cúi đầu, thơm lên má anh. “Yêu Tư Bạch nhất”
CỐ Tư Bạch gật đầu hài lòng, người này thật dễ dỗ mà.
“Em chỉ thích đi làm để tự lập thôi, chứ không phải vì ghét ở cạnh anh hay muốn đi làm quen người đàn ông khác đâu.Anh có biết ở đây tất cả các cô gái dù là chưa hay thậm chí có người yêu, có chồng rồi vẫn mơ tưởng đến anh không hả?”
CỐ Tư Bạch lắc đầu, “Không đâu.”
“Anh không thấy ánh mắt họ lấp lánh hi vọng khi anh đi ngang qua à? Chồng em là xuất sắc nhất.”
Cố Tư Bạch gật gù, mấy lời này xem chừng có tác dụng.
“Anh không thấy như này tốt hơn à”.
“Tốt hơn gì chứ?” Cố Tư Bạch hôn nhẹ lên má cô, nụ hôn rất dịu dàng, âu yếm.
“Nếu anh đi làm, em ở nhà, cả ngày mình chỉ gặp nhau có một chút. Mặc dù ở đây phải tỏ ra không quen nhau, nhưng vẫn thấy nhau mà.”
Cố Tư Bạch gật gù, cũng có lý. Quả là sáng suốt khi buổi sáng sau khi thấy mấy nhân viên nam làm quen với cô, anh lập tức “quay xe” bảo phòng nhân sự chuyển cô lên đây.Anh thật sáng suốt!
“Thôi em đi ra đây, không ở trong đây lâu quá rồi.”
“Ở lại một chút đi mà, nhớ vợ quá.”