Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 159




Từ Mạn Nhu và Quân Dao cũng đứng vào hàng, hai người chọn vài món rồi bưng ra, Từ Mạn Nhu nói khẽ, “Nếu không ngon chị ăn một chút cũng được ạ, em chỉ muốn chị trải nghiệm thử 

ttf 

thôi.” 

“Không sao, tôi ăn được mà.” Quân Dao mỉm cười, Từ Mạn Nhu không biết cô từng phải sống trong tù ba năm, ăn những thứ cho chó lợn còn chê, cho nên những món này trong mắt cô đều trông rất ngon mắt. 

Hai người họ ngồi cùng với mẹ Từ.. 

“Mẹ, đây là chị Quân Dao, chị ấy là người tài trợ đồ cho nhà mình đấy ạ” 

Vừa rồi lúc lấy cơm Từ Mạn Nhu đã nói với Quân Dao về chuyện cô ấy lấy cô ra làm “lá chắn” cho việc mua đồ này, cô cũng hiểu cho hoàn cảnh của Từ Mạn Nhu nên đồng ý.  . truyện tiên hiệp hay

“Quân tiểu thư, cảm ơn cô rất nhiều, cô tốt quá” Mẹ Từ nói. 

“Dạ không có gì ạ, chỉ là chút lòng. Các mẹ vất và chăm sóc tụi trẻ mới là công lao lớn ạ.” 

Mấy người trò chuyện rất vui vẻ, thân mật. Quân Dao cũng ăn hết sạch suất cơm cô lấy, đâu cần cao lương mỹ vị, chỉ cần vui vẻ, bữa cơm đạm bạc cũng trở nên ngon vô cùng. 

Sau khi ăn xong, thấy trời cũng đã tối, Quân Dao xin phép ra về. Từ Mạn Nhu rất muốn ngủ ở lại đây một đêm, có thêm thời gian với các mẹ và các em, nhưng vệ sĩ từ chối, hắn nói Hoắc tổng không đồng ý cho cô đi qua đêm. Từ Mạn Nhu đành lưu luyến chia tay mọi người. Quân Dao và 

Từ Mạn Nhu cũng ôm tạm biệt nhau, hẹn nếu có thời gian sẽ cùng đến thăm trại trẻ tiếp. Quân Dao thực sự rất thích nơi này, cũng muốn có nhiều thời gian hơn cho lũ trẻ. 

Trở về ngồi hàng ghế sau, vệ sĩ lái xe, Từ Mạn Nhu vừa rồi còn cười vô cùng vui vẻ bây giờ anh mắt buồn rười rượi, nhìn ra ánh đèn đường và những dãy nhà cao tầng bên đường. Trái tim cô ấy trống rỗng, dường như cảm thấy bản thân thật lạc loài. Cô ấy vừa muốn có thật nhiều tiền để giúp mẹ và các em, lại cũng muốn có được tự do, sự vui vẻ và hồn nhiên như trước đây. 

Có phải cô ấy đã quá tham lam rồi không? 

Còn Quân Dao hôm nay tâm trạng rất tốt, buổi sáng vừa xin được Cố Tư Bạch cho cô đi thực tập tại tập đoàn của anh, chiều lại đến trại trẻ mồ côi, những nghi kị về Từ Mạn Nhu trong cô cũng dần được gỡ bỏ. Không chỉ thái độ của Từ Mạn Nhu khi nói chuyện với cô. Mà cả cách cô ấy nói rằng muốn giúp đỡ những đứa trẻ thiếu thốn kia, cô vô cùng cảm động. 

Cô cũng cảm thấy bản thân mình quá ích kỉ, trước giờ chưa bao giờ chú ý đến những chuyện này, từ giờ cô cần mở lòng mình hơn, bây giờ cuộc sống của cô rất tốt, nhưng ngoài kia còn biết bao nhiều người đang đói khố, cô cũng nên giúp họ một chút. 

Trở về Dao Uyển, Cố Tư Bạch đã đi làm về, đang ngồi đọc báo trong phòng khách, thấy cô về, anh mỉm cười. 

“Thế nào, xem chừng em rất vui.” 

Quân Dao gật đầu, cô ngồi xuống bên cạnh anh. 

“Hôm nay em cùng Từ Mạn Nhu đến trại trẻ mồ côi, tụi trẻ con đáng yêu lắm” 

Cố Tư Bạch nghe thế thì lập tức quẳng tờ báo đang đọc qua một bên, nghiêng người về phía cô. 

“Mình cũng sinh một đám trẻ con cho vui cửa vui nhà nhé”. 

Nói rồi anh vươn tay, bế bổng cố lên. Quân Dao đánh vào vai anh. 

“Bỏ em xuống đi, em còn chưa tắm rửa, người toàn mùi mồ hôi thôi.” 

Nhưng tên kia nào có nghe, anh bế thắng cô vào phòng, cánh cửa đóng rầm lại sau lưng. 

“Thơm lắm, vợ anh lúc nào cũng thơm.” 

Vừa nói anh vừa cúi đầu, hôn lên môi cô. Dường như tâm trạng vui vẻ ngày hôm nay khiến Quân Dao cũng dễ tính hơn ngày thường, cô liền quàng tay qua cổ anh, đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của Cố Tư Bạch. 

“Tư Bạch, mai em còn phải đi làm, nhanh thôi nhé.” 

Cố Tư Bạch đang chìm trong men say nồng nàn, gật đầu bừa, đáp, “Ừ, tạm thời sinh một đứa đã.”