Quả thực hôm nay Từ Mạn Nhu rất vui, vì cô ấy vừa được Hoắc Thiên Phong cho đi thăm em An. Như vậy cô ấy có thể thực sự biết tình hình hiện giờ của em ấy rồi.
Không phải tự dưng Hoắc Thiên Phong đổi tính đối nết tự dưng tốt tính cho cô đi thăm em An. Mà bởi suốt một tuần đi công tác kia, Từ Mạn Nhu khiến hắn vô cùng hài lòng, cô ngoan ngoãn phục vụ sở thích quái đản của hắn. Cô thực sự rất muốn biết tình hình của em An và trại mồ côi, cho nên cố ý tỏ ra ngoan ngoãn, làm theo mọi yêu cầu của hắn.
Trong lúc Hoắc Thiên Phong vui vẻ hài lòng, cô đã xin hắn cho mình được đi thăm em An. Lúc ấy hắn nhìn cô chằm chằm chừng ba giây, sau đó gật nhẹ đầu. Từ Mạn Nhu cảm thấy tảng đá đè nặng trong lồng ngực của mình bấy lâu như được nhấc ra, thở phào nhẹ nhõm cảm ơn hắn.
Dĩ nhiên Hoắc Thiên Phong là kẻ làm ăn, hắn nào chịu lỗ vốn bao giờ, đêm hôm đó Từ Mạn Nhu mệt muốn chết, đến nỗi trên chuyến bay trở về, cô ngủ mê mệt không biết trời đất gì.
Thực ra Gianh Thành chỉ có một nhánh nhỏ trong tập đoàn của Hoắc Thiên Phong, trụ sở chỉnh của hắn ở Mạn La, thời gian vừa rồi hắn bắt đầu xâm nhập vào thị trường Giang Thành, vì vậy mới lưu lại đây lâu như thế, sáng nay hắn đã quay về trụ sở chính ở Mạn La chừng hai ngày.
Từ Mạn Nhu cởi bộ váy ngủ hai dây ra, nhìn những vết thâm tím khắp người, hận đến người răng, chỉ mong sao máy bay tư nhân của hắn gặp sự cố, rơi luôn xuống biển, cho hắn chìm sâu dưới đáy đại dương đừng bao giờ trở về nữa.
Những đột nhiên cô lại thấy bản thân mình thật độc ác, cô hận Hoắc Thiên Phong, nhưng còn những nhân viên trên đó, họ cũng có gia đình, cũng yêu quý mạng sống mà.
Từ Mạn Nhu thở dài, xoa thuốc tan vết bầm lên mấy vết thương. Tên khốn kiếp đó thích làm da mềm mại, mịn màng không chút tì vết của cô, nhưng lại luôn hành hạ khiến cô bầm tím hết người như vậy, đúng là khốn kiếp mà.
Sau khi thoa thuốc xong, Từ Mạn Nhu liền mặc một bộ quần áo dài để che đi hết vết bầm trên người, chính Hoắc Thiên Phong sáng nay cũng nói phải mặc đồ dài, hắn không muốn tên đàn ông nào nhìn người phụ nữ của hắn.
Đồ điên. Cô có phải đồ vật trong túi hắn đâu.
Nhưng nghĩ lại, hình như có còn thảm hơn cả đồ vật của hắn.
Chẳng muốn suy nghĩ mấy chuyện tiêu cực đó nữa, Từ Mạn Nhu xách túi, chạy xuống lầu.Vệ sĩ đã đứng đợi sẵn, chỉ có một người đi cùng cô, hiện tình hình bệnh tình của bé An càng ngày càng nguy kịch, vẫn đang chờ người có tủy phù hợp nên hắn biết cô sẽ không dám manh động, vì vậy không cần canh chừng cô quá kĩ.
Chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện, Từ Mạn Nhu và vệ sĩ cùng đi vào. Bé An được nằm một mình trong phòng chăm sóc đặc biệt, xung quanh em đầy máy móc. Từ Mạn Nhu nhìn cậu bé đang nằm trên giường, sống mũi đột nhiên cay xè. Bởi lần trước gặp, bé An vẫn rất kháu khỉnh, đáng yêu, còn chạy khắp nơi vui vẻ khi cô phát kẹo cho lũ trẻ.
Vậy mà bây giờ bé An gầy gò, xanh xao hơn. hẳn. Khuôn mặt với đôi má bầu bĩnh bây giờ còn bé xíu, mí mắt tím nhạt.