Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 150




Lịch trình một ngày của hắn kín mít từ sáng tới tận khuya. 

Từ Mạn Nhu ngủ thẳng một giấc từ sáng đến tận hai giờ chiều. Khi chiếc bụng kêu réo liên tục, đói đến nỗi mềm cả người đi cô mới giật mình tỉnh dậy. Cô ôm bụng, chải sở mái tóc rồi nhấc điện thoại, gọi phục vụ phòng mang đồ ăn và rượu vang lên. 

Hồi còn làm ở quán bar, cô đã phải nếm rất nhiều loại rượu, nhưng cô vẫn thích rượu vang lâu năm nhất.Vị chan chát, ngòn ngọt cùng mùi thơm quyến rũ lưu luyến mãi trong khoang miệng, vô cùng dễ chịu, khiến người ta chìm trong cảm giác lâng lâng hoa mĩ, giống như được lạc bước vào vườn nho xanh mát mắt với những chùm quả 

căng mọng, nặng trĩu.Yên bình và ngọt ngào. 

Chỉ vài phút sau nhân viên phục vụ đã gõ cửa phòng, đẩy một chiếc xe với một suất ngỗng hun khói, bò bít tết, bánh mì nướng, salad và một chai rượu vang năm mươi năm. 

“Cảm ơn!” Từ Mạn Nhu lên tiếng. 

Nhân viên phục vụ mỉm cười nhã nhặn, sau đó cúi người rời khỏi phòng. Từ Mạn Nhu không quen dùng dao nĩa, cô loay hoay cắt miếng bít tết mãi không được, tức giận ném dao qua một bên, ăn món ngỗng hun khói và salad cùng với bánh mì. Từ chiều qua đến giờ chưa ăn gì nên Từ Mạn Nhu rất đói, cô ăn hết sạch đồ ăn, chỉ bỏ lại miếng bít tết bò nhơm nhở. 

Đây là bò Kobe thượng hạng, giá cả vô cùng đắt đỏ, nếu bỏ thì uổng quá. Từ Mạn Nhu xuất thân nghèo khó, chính vì thế cô rất quý trọng đồ ăn, trước giờ chưa từng bỏ thừa thức ăn bao giờ. Chỉ trừ hồi mới bị Hoắc Thiên Phong giam trong biệt thự, cô quá buồn chán mà tuyệt thực mất mấy ngày, tới khi cơ thể không chống trụ nổi nữa, bị ngất đi, phải truyền nước biển. 

Lúc ấy Hoắc Thiên Phong có đe dọa cô rằng, nếu còn dám tuyệt thực nữa hắn sẽ không để yên cho trại trẻ mồ côi. Hoắc Thiên Phong nổi tiếng là ác mà không ai dám động vào, dĩ nhiên một kẻ thân cô thế cô như Từ Mạn Nhu càng không có năng lực chống lại hắn. Cô đành phải ăn uống lại đầy đủ. 

Suốt nửa năm nay ăn toàn món ngon vật lạ do đầu bếp riêng chế biến, Từ Mạn Nhu có da có thịt hơn một chút xíu. Cô là kiểu người ăn mãi cũng không béo được, huống hồ ở đó khá chán, tâm trạng không tốt cũng ảnh hưởng tới sức khỏe. 

Bây giờ được thoát ra khỏi cái lồng son đó, lại không phải nhìn mặt Hoắc Thiên Phong, Từ Mạn Nhu cảm giác hít thở thôi cũng sảng khoái vô cùng. Cô loay hoay cắt nốt miếng bít tết, mặc dù hình thù không đẹp mắt chút nào, nhưng chẳng phải cũng đều vào bụng sao, Từ Mạn Nhu không bận tâm, sau khi ăn no, cô thoải mái rót cho mình một ly rượu, chậm rãi thưởng thức. 

Từ Mạn Nhu bưng ly rượu đến ban công. Đây là tầng cao nhất của khách sạn, ban công rất rộng, có đặt một bộ bàn ghế và một số hoa cỏ trang trí. Cô nâng ly rượu lên, uống một mình, ngắm nhìn khung cảnh thành phố. Hóa ra khách sạn này view biển, có thể nhìn thấy mặt biển xanh biếc cách đó không xa. Bãi biển ở đây rất đẹp, cát trắng xóa, bằng phẳng, đường bờ biển uốn lượn dịu dàng như chiếc khăn bằng lụa.. 

Nếu có thể đi chân trần trên cát mịn, để sóng biển dịu dàng vỗ vào bắp chân chắc chắn sẽ rất tuyệt. Suy nghĩ này khiến Từ Mạn Nhu cảm thấy rất hưng phấn. Cô lập tức đứng bật dậy, bỏ ly rượu uống dở xuống bàn, sau đó đi đôi giày thể 

thao vào, mở cửa chạy ra.