Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 144




“Tối nay bay, nhớ mang những bộ váy tôi thích.” 

Nói rồi hắn quay người rời khỏi phòng, nghe tiếng giày da ngày càng rời xa, Từ Mạn Nhu mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn nhà. 

Từ Mạn Nhu vốn là cô nhi, cô ấy lớn lên ở trại trẻ mồ côi, phải sống cuộc sống vô cùng khổ cực. Một năm trước, khi vừa đủ tuổi, cô ấy đã rời khỏi trại mồ côi, bắt đầu đi học đại học. Để có tiền ăn học, Từ Mạn Nhu phải đi làm thêm rất nhiều việc. 

Một người bạn của cô ấy đã rủ cô ấy đến quán bar làm phục vụ rượu. Công việc cực kì đơn giản, chỉ là đứng rót rượu cho những người lắm tiền nhiều của. Từ Mạn Nhu vốn không muốn đến những nơi xô bồ, phức tạp như thế, nhưng đúng lúc ấy, khi cô về thăm trại trẻ mồ côi mới biết bé An, đứa trẻ mồ côi mới sáu tuổi lại bị bệnh máu trắng, bây giờ cần rất nhiều tiền để chữa trị. Nhìn bé An gầy gò, yếu ớt, đôi mắt sáng lấp lánh như hai vì sao tập vẽ những nét vẽ nguệch ngoạc, đáng yêu, lòng Mạn Nhu đau như dao cắt. 

Cô ấy quyết định đi theo người bạn kia đến quán bar làm kiếm tiền, cô ấy muốn giúp bé An có được cuộc sống bình thường, được trưởng thành, được vui đùa giống như bạn bè cùng trang lứa. 

Ở đó đúng là rất dễ kiếm tiền, những công việc trước đây Từ Mạn Nhu từng làm như phát tờ rơi, gia sư đều chẳng thấm vào đâu, làm cả tháng cũng chỉ bằng một buổi tối làm ở quán bar. 

Cô lao vào kiếm tiền, nhưng mọi thứ đúng là có cái giá của nó, nơi càng dễ kiếm tiền thì càng nguy hiểm, ở đây vàng thau lẫn lộn, những cô gái trẻ trung xinh đẹp tiếp rượu như món nhậu cho những kẻ lắm tiền nhiều của đến đây vui chơi. 

Một lần, Từ Mạn Nhu bị người ta đánh thuốc mê, sau đó trở thành “món quà tặng người đàn ông nhiều tiền Hoắc Thiên Phong. Sau đêm điện cuồng ấy, Hoắc Thiên Phong rất thích cô gái nhỏ xinh đẹp tinh xảo như búp bê bằng sứ này. Hắn liền đem cô về, nhốt vào biệt thự này. 

Từ Mạn Nhu nhiều lần muốn bỏ trốn, nhưng đều bị bắt lại, bị nhốt trong tầng hầm, bị bỏ đói. Cô ấy vô cùng đau khổ, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp, cầu xin Hoắc Thiên Phong cứu lấy bé An. 

Hắn ta ra một điều kiện, đồng ý chi tiền tìm người hiến tủy và tiền làm phẫu thuật cho bé An, với điều kiện cô phải trở thành búp bê sống của hắn, để hắn tùy ý chơi đùa, khi nào chơi chán sẽ ném cô đi. 

Nhưng đã nửa năm trôi qua, Từ Mạn Nhu cảm thấy vừa đau khổ vừa coi thường bản thân mình. Cô ấy rõ ràng là một sinh viên giỏi, vậy mà bây giờ lại trở thành công cụ phát tiết của đàn ông. Có nhiều lần, Từ Mạn Nhu ngâm mình trong nước cả tiếng đồng hồ, kì cọ người đến đỏ ứng, rướm máu, nhưng làm cách nào cũng không khiến cô ấy thấy mình bớt bẩn đi một chút. 

Lần trước Hoắc Thiên Phong dẫn cô ấy đi đến trung tâm thương mại, muốn mua vài bộ đồ “tình thú” cho cô ấy, vừa nhục nhã, vừa nhìn thấy Cơ hội bỏ trốn hiện ra trước mắt, Từ Mạn Nhu nhân lúc vào phòng thay đồ, khi Hoắc Thiên Phong không để ý liền liều mạng bỏ chạy. 

Nhưng chưa chạy được bao lâu đã bị người của Hoắc Thiên Phong đuổi theo, rồi bị hắn vác về. Buổi chiều hắn có cuộc xã giao liền dẫn cô theo, cô đòi ăn lẩu cay, không hiểu sao hôm đó Hoắc Thiên Phong lại dễ tính như vậy, liền đồng ý đi cùng cô đến quán lẩu cay bình dân ngay gần khách sạn năm sao nơi hắn vừa ăn trưa với đối tác xong. 

Từ Mạn Nhu không đói, cũng chẳng thèm ăn lẩu cay, nhưng cô đột nhiên cảm thấy muốn đến quán lẩu cay, cũng muốn hành hạ Hoắc Thiên Phong một chút. Có lẽ là linh cảm, ở đây cô ấy gặp được Quân Dao. Không biết cô ấy có thể nhờ Quân Dao giúp mình trốn thoát hay không, vì Hoắc Thiên Phong là tên ác ma không ai muốn dây vào. 

Nhưng Từ Mạn Nhu vẫn nuôi chút hi vọng, hi vọng một ngày thoát khỏi tên ác ma này. 

Buổi tối hôm qua, sau khi từ quán lẩu cay trở về, Hoắc Thiên Phong không phạt cô ấy nhốt vào tầng hầm hay bắt nhịn đói, Từ Mạn Nhu còn cảm thấy nghi ngờ, có phải Hoắc Thiên Phong mà cô ấy biết hay không? Hắn trước giờ luôn rất tàn bạo.