Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 141




Vào một ngày sau tròn mười hai năm mất liên lạc với Dao Dao, Cố Tư Bạch vô tình gặp lại cô, nhưng lúc này đã không còn là cô nhóc tóc thắt nơ hồng, hai má bánh bao phúng phính đáng yêu của mười năm trước, mà đã là thiếu nữ mười bảy tuổi, vô cùng xinh đẹp, đáng yêu, giống như ánh mặt trời rực rỡ. 

Lần đó Cố Tư Bạch đến tham dự lễ cắt băng khánh thành hệ thống thư viện miễn phí cho học sinh cấp ba toàn Gianh Thành do Cố gia tài trợ. Khi buổi lễ sắp bắt đầu, anh có điện thoại nên đi ra ngoài hành lang nghe, lúc vừa cúp máy thì nghe được tiếng của mấy cô gái. 

“Dao Dao, Dao Dao... đợi tớ với, cậu chạy nhanh thế làm gì?” 

“Nhanh lên, tớ muốn ngồi mấy hàng ghế bên trên, tớ muốn tặng bông hoa này để cảm ơn Cố gia”. 

“Nhưng anh ấy sẽ không nhận đầu” Cô bạn kia xua tay. 

“Tớ thích đọc sách, thư viện trường mình ít sách hay quá, tớ đã xem thử danh mục sách trên 

hệ thống của thư viện mới, có rất nhiều sách hay, tớ muốn cảm ơn họ thôi.” 

“Được rồi, nhưng lát đừng làm tớ xấu mặt đấy nhé Dao Dao.” 

“Hì hì, đi mau thôi, không chậm mất bây giờ? 

Cô gái với mái tóc cột đuôi ngựa, chiếc áo sơ mi trắng cùng chân váy xếp ly màu nâu khiến Cố Tư Bạch đứng hình mất một lúc lâu. 

Bởi cái tên “Dao Dao” kia đánh động những kí ức trong anh, đã từng có một cô bé rất đáng yêu tên “Dao Dao” bước vào cuộc đời anh. Anh cũng từng hứa với người bà đã khuất của cô bé sẽ thường xuyên đến thăm và chăm sóc, bảo vệ cô bé. 

Cố Tư Bạch lập tức sải bước đuối theo, tới tận khi vào hội trường, nhìn thấy hai cô gái vừa nãy ngồi ngay hàng ghế thứ ba, ánh mắt Dao Dao to tròn, trong vắt, anh như nhìn thấy hình bóng Dao Dao bé nhỏ của mười năm trước.Anh gọi trợ lý tới, bảo điều tra về cô gái tên Dao Dao kia. 

Sau đó Cố Tư Bạch cắt băng khánh thành hệ thống thư viện, trở về nhà, hình bóng cô gái nhỏ Dao Dao vẫn quẩn quanh trong tâm trí anh. 

Thời gian trôi nhanh thật, bẵng đi một chút mà đã mười hai năm. Cô bé đáng yêu năm nào đã thành thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Tài liệu điều tra được khiến anh càng chắc chắn đó chính là Dao Dao bé nhỏ của anh. 

Nhưng năm ấy Dao Dao chuẩn bị thi đại học, còn anh cũng bận túi bụi với việc của công ty, nên chỉ thi thoảng có thời gian rảnh anh sẽ tới cổng trường cô, đợi nhìn cô cùng bạn bè mình tan học về, chỉ nhìn thoáng qua một chút cũng đủ khiến anh vui vẻ cả ngày.Anh muốn đợi đến khi cô thi đỗ đại học, anh sẽ đến gặp cô, sẽ thực hiện lời hứa với bà ngoại của cô. 

Cũng trong thời gian này Cố Tư Bạch cho xây dựng Dao Uyển, anh đã chuyển khỏi biệt thự Cố gia, sống độc lập, gây dựng đế chế tài chính của riêng mình. Mọi thứ vô cùng tốt đẹp và suôn sẻ, cho tới ngày hôm ấy, khi kí kết xong hợp đồng với đối tác nước ngoài, Cố Tư Bạch tự lái xe trở về. 

Anh nghĩ đến việc Quân Dao đã đỗ đại học, bây giờ Dao Uyển cơ bản đã xây xong, chỉ còn một số hạng mục, anh mải mê suy nghĩ xem nên đến và nói với cô thế nào? 

“Dao Dao, anh Bạch đây?” Hay là, “Xin chào em, anh là Cố Tư Bạch” 

Nhưng liệu cô ấy còn nhớ anh không? Lúc đó Dao Dao mới chỉ năm tuổi, đã mười hai năm trôi qua, liệu cô còn chút kí ức nào về anh không?