Đến nhà Quân Khải, Quân Dao hơi chần chừ, thú thực cô vẫn không thoải mái khi phải gặp Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh, bọn họ quá phiền phức, luôn cho rằng bản thân mình là nhất, họ đã quen bắt nạt có nhiều năm, tính cách ấy đã ăn vào máu rồi, một sớm một chiều khó mà thay đổi được.
Cố Tư Bạch vươn tay ôm cô vào lòng, mỉm cười, “Thỏ con nhát gan đang nghĩ gì thế?”
Cái tên này đúng là đi guốc trong bụng cô mà, Quân Dao bĩu môi, “Ai bảo em nhát gan chứ, chẳng qua em không thích phiền phức thôi.
Anh mỉm cười, tiếng cười trầm khàn, quyến rũ, “Lên đó một lát rồi về, anh đưa em đi ăn đồ ngon.”
Hai mắt Quân Dạo lập tức sáng lên, “Đi ăn lẩu cay và đồ nướng nhé”
Khuôn mặt đẹp trai của ai kia lại nhăn tít lại, “Ăn bít tết?”.
“Không, em không thích đồ tây. Mấy nhà hàng năm sau đó chỉ hào nhoáng thôi, chứ ăn uống áp lực lắm, không thoải mái chút nào. Em thích mấy quán bình dân hơn.”
Mặc dù cô xuất thân cũng là gia đình khá giả, nhưng từ nhỏ đã không có tiền tiêu vặt, lại suốt ngày phải làm việc nhà, nên với cô mà nói, được ăn xiên que, đồ nướng, lẩu cay... đã là tuyệt lắm rồi, cảm giác tự do, vui vẻ hơn hẳn ăn cơm ở Quân gia, mỗi bữa cơm đều áp lực muốn chết.
CỐ Tư Bạch gãi gãi mũi, hơi hối hận vì vừa rồi lỡ lời nói sẽ dẫn cô đi ăn, “Hay mình về ăn đồ Tiểu Hoa nấu, dù sau rau, thịt cũng đều do người làm vườn của Dao Uyển trồng và chăm sóc, sẽ đảm bảo vệ sinh hơn.” Vừa nói anh vừa đưa tay ấn nút thang máy.
“Lâu lắm rồi em chưa được ăn mấy món ấy, đi mà!”
Cô nhóc này lại giở trò làm nũng rồi, càng ngày cô càng giống trẻ con. Nhưng Cố Tư Bạch hiểu, một cô gái chỉ có thể trở thành trẻ con, làm nũng với người cô ấy thực sự tin tưởng mà thôi, nhất là người như Quân Dao, luôn rất dè dặt với người lạ, và cũng là kiểu người khó mở lòng.
“Được rồi, một lần này thôi đấy!” “Cảm ơn chồng!” Quần Dao vui vẻ vỗ tay.
Anh nghiêng người qua, nghiêng má về phía cô, ý tứ vô cùng rõ ràng. Quân Dao xấu hổ hôn chụt một cái lên má anh rồi cúi đầu. Nụ hôn phớt qua rất nhanh, nhưng sự ngọt ngào đọng lại rất lâu, khóe môi Cố Tư Bạch cong lên một nụ cười thỏa mãn.
Cửa thang máy mở ra, hai người xách theo mấy túi quà bước vào. Đến cửa căn chung cư của Quân Khải, hai người dừng lại, cánh cửa mở toang, trên đất bày la liệt đồ đạc, tiếng nói chuyện ầm ĩ.
“Được rồi, tôi biết rồi, vậy cậu qua lấy luôn đi. Tôi đã bớt hết cỡ rồi đó” Là giọng của Trương Như Ngọc.
Bà ta quay đầu, nhìn thấy Cố Tư Bạch và Quân Dao thì khuôn mặt bự phấn thoáng biến sắc, sau đó bà ta cố nặn ra một nụ cười, “Cố thiếu gia, Dao Dao, hai người tới chơi à, vào nhà đi”.
Đồ đạc đang để bừa bộn khắp nơi, khó khăn lắm họ mới đi vào, ngồi xuống chiếc ghế sô pha cũng đặt đầy đồ. Quân Khải đi từ trong phòng ra, “Dao Dao tới à? Nhà cửa bừa bộn, con ngồi tạm nhé.”
“Không sao ạ.” Quân Dao đáp lời, “Cha, con có chút quà biếu cha”