Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 123




Chỉ vài phút sau cô đã ngủ say. 

Nhưng đột nhiên cô thấy mình đang đứng trước một căn nhà. Là nhà cũ của cô. Cô nhìn thấy mẹ cô đang bế một đứa bé mặc váy hồng, hai má bụ bẫm đáng yêu. Người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng nựng nịu đứa con thơ.Quân Dao đứng ở bên cạnh bất giác cũng mỉm cười trước khung cảnh ngọt ngào, hạnh phúc ấy. 

Đột ngột, cảnh bị chuyển, cô nhìn thấy người phụ nữ tóc tai xõa xượi chạy trong màn mưa như trút nước, đứa bé vừa kêu khóc vừa chạy theo. 

Tiếng khóc của đứa bé lẫn trong màn mưa mù mịt cùng sấm chớp ầm ầm. Nó kêu lên một tiếng, ôm lấy đầu ngồi thụp xuống đất. 

Còn người phụ nữ đau khổ chạy trong màn mưa, đến khi một chiếc xe đi ngược chiều dừng lại. Bốn gã đàn ông từ trong xe nhảy ra. Bọn chúng đi lảo đảo, có lẽ đã ngà ngà say, chúng quay lấy người phụ nữ. Người phụ nữ sợ hãi cầu xin, kêu cứu. Nhưng mưa gió dữ dội, âm thanh kêu cứu ấy bị nhấn chìm bởi tiếng mưa rào rào, tiếng sấm rền vang nơi chân trời. 

Bốn tên súc vật đè chặt người phụ nữ mảnh mai dưới thân, thỏa sức phát tiết dục vọng. Người phụ nữ tuyệt vọng cắn chặt môi đến bật máu. Rất lâu sau lũ thú đội nốt người ấy thỏa mãn lên xe rời đi, để lại người phụ nữ như chiếc giẻ lau rách nát, héo rũ nằm trong màn mưa tầm tã. 

Người phụ nữ nằm bên vệ đường tới khi tạnh mưa, hừng đông cũng vừa hé thì đứng dậy, quần áo rách nát tơi tả, cả người ướt bẩn, đôi mắt đục ngầu, vô hồn, cô lê đôi chân bầm dập của mình, lặng lẽ đi trên đường cái.. 

Có vài người đi chợ buổi sớm nhìn thấy cô thì đều tỏ vẻ ái ngại vì nghĩ đó là một người đàn bà điện. 

Đột nhiên, hình ảnh lại xoay chuyển. 

Quân Dao nhìn thấy chính mình đang trong căn nhà gỗ bốc cháy phừng phừng. Nóng! Nóng quá! Người đàn ông mặc vest đen nâng cằm cô lên, siết chặt, giọng nói âm u như ma quỷ vang lên bên tai. Cô không nghe được nội dung, chỉ thấy những âm thanh đó ầm ào như gió rít, vô cùng đáng sợ. 

“Không, đừng mà, đừng mà!” Quân Dao giấy giụa, kêu lên. 

Lửa cháy khắp nơi, đốt vào da thịt cô, mưa gió ầm ĩ, người đàn bà thân xác tả tơi lê bước trở về. Những hình ảnh đáng sợ cứ đan xen vào nhau, vò xé tâm can Quân Dao. Cô cảm thấy lồng ngực như thít chặt lại, giống như có tảng đá đè lên, đến mức không thở nổi. 

“Không!” Quân Dao hét lớn, vùng bật dậy. 

Là một cơn ác mộng, Cơn ác mộng vô cùng khủng khiếp. 

Cô nhìn quanh, vẫn chiếc giường, căn phòng quen thuộc. Trái tim đập liên hồi của Quân Dao cũng từ từ bình ổn lại. Cô thở hổn hển, lau mồ hôi 

đã ướt đẫm trán. Giấc mơ ấy quả thực quá đáng SỢ. Có phải do có suy nghĩ quá nhiều nên mới gặp phải ác mộng như vậy không? 

“Dao Dao, em sao thế?” 

CỐ Tư Bạch vừa mở cửa phòng, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệnh như tờ giấy cùng trán lấm tấm mồ hôi của Quân Dao thì lo lắng hỏi. Cô lắc đầu, tỏ ý mình không sao. 

Anh bước đến giường, ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Quân Dao, “Em lại mơ thấy ác mộng à?”