Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 120




Tiểu Hoa quay đầu lại, cô ấy trút đồ ăn trong chảo ra đĩa rồi bưng lên đặt trên bàn, thì thầm. hỏi, “Thiếu phu nhân thật lợi hại” 

“Hả?” Quân Dao ngớ ra, không hiểu gì. 

“Hì hì, tối qua thiếu gia còn tức giận mặt đen như một nhà cháy, sáng nay tâm trạng tốt lắm, đang họp ở thư phòng 

Quân Dao nghĩ lại chuyện tối qua, đỏ bừng mặt, giả vờ đánh trống lảng, “Ừm, đồ ăn thơm 

quả” 

“Thiếu phu nhân, chân của cô còn đau không? 

Quân Dao ngồi xuống ghế, vén váy lên cao một chút, “Vết thương đỡ sưng rồi, tôi không sao. Tiểu Hoa, thật xin lỗi, đã khiến cô bị liên lụy.” 

Tiểu Hoa lập tức xua xua tay, “Không có gì, tôi không sao.” 

Quân Dao thở dài, “Tiểu Hoa, tôi tiếc quá, tôi chỉ muốn mình giỏi hơn một chút.” 

Tiểu Hoa tủm tỉm cười, đặt đĩa nho trước mặt Quân Dao, Thiếu phu nhân đợi chân khỏi hắn rồi cứ từ từ nói với thiếu gia xem, thiếu gia nghe lời cô nhất mà” 

“Làm gì có, anh ấy quân phiệt lắm” Quân Dao hơi xấu hổ. 

“Thật mà, tôi quen thiếu gia từ nhỏ, thiếu gia lúc nào cũng lạnh nhạt, ít nói, chẳng mấy khi cười, lúc trong công việc thì càng đáng sợ. Nhưng từ lúc có thiếu phu nhân, thiếu gia lúc nào cũng vui vẻ, hay cười, hay nói hơn. Đám người dưới chúng tôi cũng thấy vui lây”. 

“Anh ấy nghiêm khắc lắm à?” Quân Dao hỏi. 

Tiểu Hoa lập tức gật đầu, “Nhưng thiếu gia đối xử với chúng tôi rất tốt, chưa từng bạc đãi, hoặc có lẽ tôi là phụ nữ nên cảm thấy việc thiếu gia hay cười hay nói sẽ thoải mái hơn. Còn bốn tên mặt sắt kia đúng là một khuôn với thiếu gia, 

lúc nào mặt cũng như ai thiếu nợ bọn họ”. 

Quân Dao phì cười khi nghe Tiểu Hoa nói thế. Cô chỉ biết sơ sơ về công việc của anh. Cố Tư Bạch luôn không muốn cô biết quá nhiều những thứ phức tạp, đáng sợ ấy, SỢ rằng cô biết nhiều bí mật sẽ trở thành mục tiêu tấn công của những kẻ thù của anh. 

Cô cũng hiểu điều đó, nhất là sau khi bị bắt cóc lần trước. Nếu có biết bí mật gì đó, e rằng cũng không có cơ hội sống sót rồi, sợ rằng sẽ bị tra tấn, đánh đập dã man hơn nữa. 

“Thiếu phu nhân mau ăn đi kẻo nguội. Tôi đi giải quyết công việc đây”. 

“Tiểu Hoa, từ nay cô không cần nấu ăn cho tôi nữa đâu.” 

Tiểu Hoa giật mình, quay đầu nhìn, “Thiếu phu nhân, tôi nấu không ngon ư? Thiếu phu nhân thích ăn như nào, tôi nhất định sẽ cố gắng thay đổi” 

“Không có” Quân Dao mỉm cười, “Cô nấu ăn rất ngon, nhưng bây giờ công việc bên chỗ Tư Bạch chắc chắn rất nhiều, cô rất bận rộn, không cần nấu ăn cho tôi đâu, để dì Lam nấu là được rồi.” 

“Chuyện này...” Tiểu Hoa chần chừ. 

“Yên tâm, tôi sẽ nói với Tư Bạch cho, cô cứ làm việc của mình đi.” 

“Cảm ơn thiếu phu nhân” 

Quân Dao mỉm cười tỏ ý không có gì. Tiểu Hoa lại vội vàng rời đi. Thực ra Tiểu Hoa mặc dù là con gái nhưng cô ấy cũng thích được đi lại, làm ăn, thậm chí đánh đấm hơn là phải làm giúp việc nấu ăn, dọn dẹp. Trước đây cô ấy chấp nhận qua biệt thự vì cần người đóng kịch chăm sóc thiếu gia hôn mê không tỉnh. Chứ cô ấy cũng có ước mơ, có khát vọng tự khẳng định bản thân mình không thua kém những tên đàn ông khác, cô ấy đầu muốn bị giam giữ cuộc đời mình trong bốn bức tường nhà bếp với đủ thứ mùi và gia vị.Vậy nên không phải nấu ăn nữa, có thể toàn tâm toàn ý cho công việc trong bang hội là điều Tiểu Hoa mong ngóng nhất. Có thiếu phu nhân “chống lưng” cô ấy dĩ nhiên không sợ thiếu gia nổi giận rồi. Tiểu Hoa bước đi mà lòng vui phơi phới, khóe môi nở nụ cười tươi rói. 

Hôm nay Quân Dao vẫn thấy cơ bắp còn đau, cô chỉ tập một bài yoga nhẹ nhàng rồi học hành chăm chỉ.