Làn da cô mềm mại, trơn mịn, cảm giác vô cùng dễ chịu, mới xe cô có một ngày mà anh đã nhớ phát điên rồi. Cố Tư Bạch cởi áo khoác, nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.
Quân Dao đang ngủ ngon thấy bị kéo thì hơi động đậy, muốn thoát ra. CỐ Tư Bạch vẫn giữ chặt tay, đặt một nụ hôn lên môi cô.Vì sợ ảnh hưởng giấc ngủ của cô nên anh hôn rất khẽ, mơn man nhẹ nhàng.
Quân Dao hít thở khó khăn thì mơ màng tỉnh dậy, dù sao cũng ngủ suốt một buổi chiều, cũng đã no giấc rồi. Cô vươn vai, mơ màng mở mắt. Đập vào mắt là khuôn mặt Cố Tư Bạch đang kề sát, môi anh còn hơi cong lên nụ cười nhẹ. Cô hơi giật mình, “Anh về khi nào thế?”.
“Anh vừa về, nhớ VỢ quá nên phải vào đây ôm Vợ luôn”
Quân Dao cũng mỉm cười hạnh phúc, rúc vào lòng anh, vòng bàn tay ôm anh.
“Em cũng nhớ anh.”
“Vợ cũng nhớ anh à? Thế mình làm nốt chuyện lúc sáng nhé
Quân Dao cứng đờ người, cô vội vã lắc đầu quầy quậy, “Không đâu, em mệt lắm!” Nói xong rồi cô mới biết mình lỡ lời, vội vàng cúi đầu, rúc chặt vào lòng anh.
“Sao lại mệt, à đúng rồi, sao em lại ngủ giờ này, em mệt ở đâu.”
Quân Dao sợ tái mặt, anh mà biết cô lén lút sau lưng anh tập luyện kiểu gì cũng trách móc,
Quân Dao lập tức nuốt nước bọt, lắc mạnh đầu, “Không có, em không ốm, vừa ngủ dậy nên hơi mỏi thôi.”
CỐ Tư Bạch nghe vậy thì không hỏi nữa, cúi đầu ngửi mùi tóc của cô, thì thầm, “Vậy tối nay nhé”
Quân Dao im thin thít, không dám nhúc nhích, cái tên này sao lúc nào cũng như sói đói vậy chứ?
“Tư Bạch, chuyện bên phía ông nội thế nào rồi?” Quân Dao chuyển chủ đề.
Cố Tự Bạch ngửi mùi thơm dìu dịu trên tóc cô, nói, “Đều ổn rồi. Trước đây ông bảo anh cứ tạm thời ở ẩn một thời gian, đợi mọi chuyện êm xuôi thì sẽ tính tiếp, tránh cho những người khác ganh tị mà nổi lên đấu đá trong gia tộc, như thế cũng không hay. Bây giờ em bị kẻ khác bắt cóc như vậy, không chỉ liên quan tới anh, mà là đang trực tiếp khiêu khích tới uy nghiêm của Cố gia, ông nội không thể đứng nhìn được, vì vậy mới gọi anh qua đó, cho anh nắm lại một số hạng mục, cũng cho tổ chức của anh được hoạt động trở lại, lúc đó có Cố gia hậu thuẫn, có thể tìm ra mục đích thật của kẻ đứng đằng sau chuyện này.”
Quân Dao ôm chặt lấy anh, vùi đầu vào ngực anh, “Anh vất vả rồi.”
Cố Tư Bạch mỉm cười, xoa đầu cô, cử chỉ âu yếm, dịu dàng, “Em đi theo anh thật khổ quá”
Cô lắc đầu, “Không khổ, chỉ cần được ở bên anh là em đã hạnh phúc rồi”.
“Được rồi, trưa nay bận bàn chuyện với ông nội, bàn xong lại vội vàng trở về vì nhớ em quá,
+
1
bây giờ bụng đói meo rồi, mình dậy ăn tối thôi.”
CỐ Tư Bạch ôm cô ngồi dậy, Quân Dao vuốt vuốt mớ tóc rối. Bữa trưa ăn nhiều nên bây giờ bụng cô vẫn còn no, nhưng nghĩ đến Cố Tư Bạch chỉ vì muốn về sớm hơn với cô một chút mà không màng ăn trưa, trái tim Quân Dao ngọt ngào như rót mật, cũng xót xa anh không chịu giữ gìn sức khỏe. Cô rướn người, hôn nhẹ lên má anh.
Anh rất hưởng thụ nụ hôn chủ động này của cô, “Thế nào? Thấy anh quá đẹp trai nên không cầm lòng được?”
Quân Dao phì cười, đánh nhẹ lên vai anh, “Anh mau đi tắm đi rồi mình ra ăn cơm” “Ừm.”
Cố Tư Bạch đi vào phòng tắm, chẳng mấy chốc bên trong vang lên tiếng nước chảy róc rách, Quân Dao chải lại tóc, cả người cô bây giờ đau không kém gì lúc bị đám côn đồ kia đánh, có điều khác một cái là đau từng thớ cơ bắp, cảm giác chỉ cần cựa nhẹ cũng đau.
“Qủa là rèn thép!” Quân Dao khóc ở trong lòng một chút, run rẩy mặc áo choàng rộng rãi ra bên ngoài, cột cao tóc lên.
Đợi Cố Tư Bạch tắm xong hai người cùng đi ra ngoài ăn cơm. Nhìn dáng đi hơi run rẩy, khập khiễng của Quân Dao, anh cau mày hỏi, “Dao Dao, em sao thế? Sao đi lại không vững thế kia?”
Nghe anh hỏi thế, cô giật thót trong lòng, cô đã mặc áo choàng rộng để che đi cơ thể, cũng cố gắng đi đứng cho giống bình thường rồi mà anh vẫn nhận ra sao?
“Hì, chắc em nằm nhiều nên hơi mọi người, không sao đâu.”
Quân Dao vờ lắc lắc hông, vặn tay. Cố Tư Bạch cũng không hỏi thêm cùng ra ngoài phòng ăn ăn tối.
Bàn ăn đầy ắp đồ ăn thơm ngon, Tiểu Hoa đứng bên cạnh bàn ăn, nhìn Quân Dao nở nụ cười đầy thâm ý. Quân Dao thầm đổ mồ hôi lạnh trong lòng, không biết cô chọn đúng thầy không nữa, sao lại giám sát kinh khủng thế này?
Mặc dù thầm than vãn trong lòng nhưng Quân Dao vẫn chịu khó ăn rất nhiều món, bổ sung năng lượng. Cô cần tăng cân, tăng cơ bắp, như thế mới có sức để theo các bài tập khốc liệt được. Sáng nay mới chỉ là “khởi động” thôi, đủ biết quãng thời gian sau này còn khó khăn, gian khổ hơn gấp nhiều lần.
Thấy Quần Dao ăn nhiều hơn hẳn ngày thường Cố Tư Bạch có chút ngạc nhiên, “Không phải trưa nay em không ăn gì mà ngủ thẳng từ sáng tới giờ đấy chứ?”
Quân Dao ngẩng đầu, hai má cô phúng phính như sóc đang nhai hạt dẻ, lắc lắc đầu, “Không đầu, trưa nay em cũng ăn nhiều mà, đúng không Tiểu Hoa?”
Cố Tư Bạch tỏ vẻ khó hiểu, “Sao hôm nay anh thấy em khác khác nhỉ?”
Cô nuốt chỗ thức ăn trong miệng xuống, tròn mắt, “Khác gì cơ? Tại em mới khỏi ốm, muốn ăn nhiều để béo hơn ấy mà.”
Cố Tư Bạch gật gù, đúng là cô hơi gầy, cần tẩm bổ nhiều hơn, béo lên ôm mới thích.
Thấy anh không hỏi thêm nữa Quân Dao mới thở phào yên tâm, ăn đến no căng thì dừng lại. Cô xoa xoa chiếc bụng tròn tròn của mình, phì cười, “Trông buồn cười quá.”