Ở phòng khách, Cố Tư Vũ đang thấp thỏm không biết Tạ Tranh sao chưa thấy về. Hồi chiều anh không muốn để cô phải đi một mình nhưng tình thế ép buộc anh cũng đành phải chấp nhận. Không khí lạnh lẽo bao trùm cả phòng khách. Anh như không thể nào chịu được nữa mà cầm chìa khóa xe lên. Đúng lúc đó từ bên ngoài truyền đến tiếng xe hơi cao cấp.
Gương mặt hơi khựng lại sau đó anh nghiêng mặt nheo mày nhìn ra bên ngoài song sau đó là Tạ Tranh đã đi vào đến cửa. Tâm tình liền nhẹ nhõm tựa lông hồng.
"Sao bây giờ em mới về?"
Tạ Tranh nhàn nhã thay dép trong nhà trên tay cô còn đang cầm một bọc gì đó, đi đến chỗ anh nói
"Em ghé mua ít đồ thôi"
Cố Tư Vũ nhìn từ trên xuống dưới người cô con mắt hiện lên tầng suy nghĩ. Nhớ lại khi nãy anh nghe thấy tiếng xe nên liền hỏi tiếp
"Ai chở em về?"
Tạ Tranh nghe xong có chút gượng gạo nhưng chỉ vài giây cô liền nở nụ cười dịu dàng
"Anh Nam Phong đưa em về"
Vừa dứt câu, gương mặt Cố Tư Vũ liền trầm xuống, ánh mắt u ám một mảng nhìn Tạ Tranh.
Cô thừa biết được rằng từ trước đến nay Cố Tư Vũ không hề thích gì Duật Nam Phong ngay từ khi còn học đại học hai người luôn luôn khắc khẩu, tranh đấu. Còn nhớ có lần Duật Nam Phong tặng cô một quyển sách rất hay mà cô cũng rất thích đọc vậy mà sau khi Cố Tư Vũ biết được anh đã giận cô một ngày, hại cô năn nỉ cả buổi mới nguôi ngoai! Hiện tại, tuy cô biết anh chắc chắc sẽ không vui nhưng cô cũng không muốn nói dối anh về việc này! Suy cho cùng cũng phải nói sự thật.
Qua vài giây vẫn không thấy Cố Tư Vũ đáp lại, Tạ Tranh liền nhận ra nét mặt của anh chẳng còn ý cười nên liền tiến đến kéo anh ngồi xuống ghế, nói bằng giọng vui vẻ để lấn át đi sự lạnh lẽo đang dấy lên
"Anh có đói không? Em có mua một ít bánh mà nè..."
"Anh không thích ăn đồ ngọt!" Cố Tư Vũ lạnh nhạt trả lời.
"Vậy em pha cà phê cho anh nha?"
"Anh vừa mới uống rồi"
"A...hay là em xoa bóp vai cho anh? Chắc cả ngày nay anh làm việc mệt mỏi lắm hả?" Tạ Tranh hớn hở đưa hai tay nắn vai của anh một cách tự nhiên.
"Tạ Tranh! Em không cần phải nịnh anh"
Thôi xong rồi! Lần này Cố Tư Vũ kêu cả tên cô là đủ biết anh tức giận cỡ nào. Nét cười trên môi của cô cũng tắt ngúm, xụ gương mặt xinh xắn xuống tựa như đóa hoa chưa nở, e ấp khép cánh lại. Hai tay trắng trẻo cũng hạ dần, nhỏ giọng khẽ nói
"Anh đang giận có phải không? Nếu vậy thì anh cứ mắng em đi...không thì anh đánh em cũng được!" Nói rồi Tạ Tranh chủ động đưa mặt mình gần lại với anh sau đó chuẩn bị tư thế sẵn sàng, nhắm chặt mắt lại đón chờ một điều tồi tệ nhất.
Chính hành động này của cô đã khiến Cố Tư Vũ không nhịn được cười. Anh nhìn người con gái đang nhắm chặt mắt, chân mày nhăn lại chịu đòn của cô mà lòng anh hạ hỏa hơn một chút. Tính là sẽ mắng cô một trận lớn hoặc giận cô lâu nào ngờ khi nhìn vào mắt long lanh như sao của cô thì anh đã biết mình không thể nào làm được! Cuối cùng Cố Tư Vũ cũng chịu thua Tạ Tranh. Bởi lẽ cô quá đáng yêu đi...
Tạ Tranh chờ đợi động tĩnh của anh nhưng lại không thấy gì? Ngay khi chuẩn bị mở mắt ra xem thì đã bị một lực tấn công áp chế môi cô một cách thô bạo. Lập tức cô mở to mắt nhìn anh trong sự ngỡ ngàng, chiếc lưỡi trơn tru cứ thế cậy mở hàm răng trắng của cô. Tạ Tranh hít một hơi trấn tĩnh lại bản thân mình, cô để mặc cho anh hôn cô, dày xéo môi cô chỉ như vậy anh mới hết giận cô được thôi.
Nụ hôn sâu chứa đựng ghen tuông, giận hờn song vẫn xen lẫn hương vị ngọt ngào khó tả, mùi thơm dịu ngọt của son môi cô đang dùng dậy thêm phần kích thích ở tuyến lưỡi của anh, tô vẽ viền môi của cô không chút kiêng nể, anh như chẳng thấy đủ mà càng lấn tới hơn. Đẩy Tạ Tranh nằm hẳn xuống ghế sofa sau đó hung hăng mà càng quét, bàn tay chẳng yên vị mà di chuyển ngao du khắp cơ thể mềm mại của cô rồi không nhanh không chậm giựt phăng chiếc áo sơ mi vướng víu khiến hàng khuya áo văng tứ phía trên sàn nhà!
Tạ Tranh hốt hoảng hơi giữ anh lại sau đó còn muốn nói điều gì nhưng chỉ một giây sau lại bị anh đóng chiếm ở môi ngăn không để cô phát ra bất cứ âm thanh nào.
Nhiệt độ cơ thể dần tăng lên, sự nóng bỏng lan tỏa khắp của gian phòng khác rộng lớn, Tạ Tranh có thể cảm nhận được phần bụng lạnh lẽo vì không còn thứ gì che đậy, cứ thế Cố Tư Vũ trượt dài xuống hôn đắm đuối trên cơ thể cô, đôi gò bồng cao ngút trực trào sắp tràn ra khỏi khuôn áo ngực cũng bị anh giải thoát, tích cự mà ngậm lấy chúng.
Tiếng rên rỉ nhỏ bật ra từ trong cổ họng, Tạ Tranh nằm ưỡn mình ra bởi sự kích tình sau đó lại vặn vẹo bởi sự thô bạo của anh. Giờ đây trong anh chẳng khác gì một con hổ đói vồ lấy con mồi trước mặt mà không hề kiểm soát lại. Bao nhiêu tức giận cùng khó chịu khi nãy anh đều trút hết lên từng đợt tấn công cho đến khi trên người của anh và cô không còn một mảnh vải trên người.
Đôi mắt vẫn còn chút bối rối không dám nhìn thẳng vào mắt của anh. Tạ Tranh cố gắng giữ vững tâm tình của bản thân mình song lại trở nên xấu hổ mà đỏ chín cả mặt, hai má phiếm hồng thêm mái tóc bồng bềnh buông thả trên nền sofa chẳng khác nào một bức tranh tuyệt mỹ của trời đất! Cố Tư Vũ vuốt nhẹ lên gương mặt của cô sau đó động tác dần ôn nhu dịu dàng không còn thô bạo khi nãy nữa. Từ vầng trán nhẵn nhụi, anh hôn dọc xuống sóng mũi cô rồi lướt qua cánh môi run rẩy ngọt ngào, cuối cùng lại dừng ở vành tai mẫn cảm.
"Có biết mình sai ở đâu chưa?"
Tuy đầu óc đang quay cuồng nhưng cô vẫn ý thức được lời nói của Cố Tư Vũ. Cô theo bản năng muốn phản kháng nhưng hoàn toàn vô lực. Tuy vậy nhưng việc cô làm cũng chẳng có gì to lớn? Dẫu sao anh cũng đã chở người con gái khác về mà không phải sao?
"Hình như là em không biết..."
Nghe xong, Cố Tư Vũ hơi mỉm cười nhưng là nụ cười tà mị đầy ẩn ý còn chưa trả lời cô thì bên dưới đã hung hăng xông vào nơi cấm địa khiến Tạ Tranh hụt một hơi.
"Em không biết mình sai ở đâu thật à? Nếu vậy thì anh sẽ làm cho em đến khi nào em nhận ra mới thôi"
Từng đợt công kích như vũ bão khiến Tạ Tranh chỉ muốn hét lên, cô cắn chặt răng lắc đầu mạnh sau đó không còn chịu nổi nữa mà vội vàng nói
"Em biết...em biết rồi! Là em đã nhờ anh Nam Phong chở em về"
"Tốt! Vậy sau này có còn như vậy nữa không?"
"Không còn! Không còn"
Hmm...
Cố Tư Vũ nở nụ cười thỏa mãn anh hôn lên môi cô sau đó giảm nhẹ lại động tác của mình. Nơi đó của cô se khít gần như bức anh phát điên nhưng anh vẫn cố gắng khắc chế lại bản thân mình.
Dưới ánh đèn phòng khách trên nền sofa hai con người quấn lấy nhau không chút khe hở. Chẳng biết qua bao lâu chỉ khi trời sáng Tạ Tranh mới chợp mắt được một chút.
***
Sáng ra, cả người Tạ Tranh đau nhức cực độ, ánh sáng bên ngoài cửa hắt vào hai thân thể ôm nhau trên chiếc ghế sofa chật chội. Cố Tư Vũ vòng tay ôm chặt cứng cả người cô không chút khe hở, trên người cô chẳng biết tự khi nào đã mặc áo của anh. Nheo đôi mắt lại Tạ Tranh nhìn xung quanh một vòng sau đó hơi động đậy người muốn ngồi dậy. Nào ngờ Cố Tư Vũ lại siết chặt hơn không để cô đi
"Cố Tư Vũ! Mau buông em ra"
"Không buông" Anh quả quyết một câu sau đó vùi mặt vào mái tóc cô hít một hơi
Chẳng biết tự khi nào Cố Tư Vũ lại có tính trẻ con như vậy cứ như thiếu hơi mẹ mà bám lấy cô không buông. Tạ Tranh giở khóc giở cười, do chỗ hai người nằm quá nhỏ đi nên càng không thể di chuyển chỉ lay lay cánh tay của anh rồi nói
"Anh không định đi làm sao? Trễ giờ rồi kìa!"
"Anh là ông chủ muốn đi giờ nào chẳng được?"
"Nhưng em không phải ông chủ như anh?"
"Vậy em là bà chủ là được chứ gì?"
Cái gì?
Tạ Tranh tưởng rằng mình nghe nhầm bà chủ? Không phải chứ?
Hai mắt không giấu được sự ngạc nhiên nhìn anh không hề chớp mắt còn bất giác nghiêng đầu hỏi lại
"Anh vừa nói cái gì?"
Cố Tư Vũ không nói gì anh thầm cười trộm sau đó vẻ mặt rất gian manh. Rồi tự nhiên bàn tay để trên ngực cô đưa thẳng đến túi áo sơ mi cô đang mặc, hành động bất ngờ này khiến Tạ Tranh không biết phải làm gì, còn đang không hiểu chuyện thì từ trong túi áo cô mặc của anh lại thấy một chiếc nhẫn kim cương sáng chói.
Miệng Tạ Tranh gần như là không khép lại được vì ngạc nhiên! Cố Tư Vũ chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của cô sau đó khẽ nói vào vành tai non nớt.
"Sau này em sẽ là bà chủ của Hoành Lục. Có thích không?"
Trong đầu Tạ Tranh giờ đây đang hoạt động mạnh, nhịp tim cũng không còn nghe được nữa, hai má ửng hồng một mảng lớn.
"Cái này...?"
"Hôm qua anh không đưa em về được nên cảm thấy rất có lỗi. Vì vậy mà anh đã ghé mua một món quà nhỏ tặng cho em nào ngờ lại thấy em đi cùng với tên họ Duật kia...sau đó em cũng biết rồi! Giờ đây mới có cơ hội tặng cho em món quà này"
Tạ Tranh giơ bàn tay của mình lên, dưới ánh nắng của mặt trời chiếc nhẫn kim cương càng thêm tỏa sáng. Chẳng hiểu vì sao ở đáy mắt hơi ngưng đọng một lớp nước, rồi bất giác không nói được lời nào.
Cố Tư Vũ thấy biểu hiện của cô như vậy càng vô cùng thỏa mãn khẽ hôn lên trán cô một cách dịu dàng
"Có phải em rất yêu anh không?"
"Yêu cái đầu anh..." Tạ Tranh nói nhanh một câu sau đó thẹn quá hóa giận mà thoát khỏi vòng tay của anh rồi chạy đi mất chỉ để lại gương mặt chưa hết sự hạnh phúc của Cố Tư Vũ.