"Tư Vũ anh hứa sẽ mãi mãi ở bên cạnh em dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra chứ?"
"Đương nhiên rồi...anh không ở cạnh em thì ở bên cạnh ai?"
...
Tạ Tranh giật mình tỉnh dậy, nhìn lên đồng hồ đã 3 giờ sáng. Cô tại sao cứ mãi mơ đến những đoạn kí ức đó? Chẳng phải cô nên quên chúng sao?
Mái tóc ngang vai buông xõa, dáng người yêu kiều ngồi co đầu gối lại. Có lẽ chỉ có mình cô là chịu đau khổ dày vò? Bởi lẽ Cố Tư Vũ vốn đã quên cô rồi...bên cạnh anh ấy có rất nhiều phụ nữ xung quanh nên tại sao phải hành hạ cô như vậy chứ?
Rốt cục là tại sao lại để cô gặp lại anh? Dưới màn đêm lạnh lẽo, ánh đèn trong phòng cũng không làm ấm được nỗi lòng của cô. Bất giác một giọt nước mắt khẽ rơi xuống mà ngay cả cô cũng không hề biết tại sao?
Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh trăng tròn và sáng chiếu rọi vào bên trong căn phòng nhỏ như xuyên thấu tâm hồn cô. Tạ Tranh bức rức bước xuống giường ra ngoài cửa sổ đứng cho vơi bớt đi tâm trạng nặng nề của mình. Nhưng có lẽ cô quá xem thường bản thân, càng yên tĩnh bao nhiêu thì quá khứ ấy lại ùa về bấy nhiêu! vừa nhớ loại khoảnh khắc giữa anh và cô con tim vốn khép kín nay như bị ai đó bới móc ra khó chịu vô cùng.
Chẳng biết cô đã đứng đó được bao lâu chỉ khi bình minh dần ló dạng, cô mới thất thần chuẩn bị đi làm thêm.
***
Công việc thường ngày của Tạ Tranh vô cùng bận rộn, sáng cô làm thêm ở cửa hàng tổng hợp tối đến bán chút bánh để kiếm thêm vài đồng! Được bao nhiêu đỡ bấy nhiêu.
Quán ăn của ông chủ này là chỗ thân quen cô hay đến bán mà ông chủ cũng rất tốt bụng giúp đỡ cô.
Cầm một thùng xốp giấy trong đó có rất nhiều loại bánh khác nhau. Tuy trông chẳng có gì đặc biệt nhưng mùi vị lại rất ngon nên cô bán được kha khá.
Chiếc xe hơi chạy xuyên gió trên đường, Cố Tư Vũ tay cầm vô lăng, gương mặt lạnh lùng đến mức vô cảm mặc cho người phụ nữ bên trong xe có nũng nịu nói chuyện với anh bao nhiêu thì sắc mặt vẫn không hề thay đổi.
"Cố thiếu...ngài nói xem hôm nay chúng ta sẽ đi đâu? Em vô cùng háo hức mong chờ đêm nay của chúng ta" bàn tay như một con rắn nước len lỏi trên ngực anh không chút kiêng nể.
Cố Tư Vũ khẽ đưa mắt xuống nhìn sau đó hơi chau mày lại, anh hất ta cô ta ra lạnh nhạt lên tiếng.
"Chưa có sự cho phép của tôi thì không được tự ý chạm vào người tôi nghe không?"
Tuy cô ta biết Cố thiếu này luôn lạnh lùng, đáng sợ như vậy nhưng với ma lực của anh vẫn khiến cô ta không cưỡng lại được! Giờ đây cô ta mới hiểu tại sao những người phụ nữ khác lại chết mê chết mệt người đàn ông này. Nhưng dù có ra sao thì bất kì ai được Cố thiếu quan tâm đều không quá 3 ngày!
Gương mặt trang điểm kĩ càng trông rất gượng gạo, môi cô ta hơi cười trừ để giấu đi sự xấu hổ của mình. Miếng mồi ngon này cô ta đã cất công có được tuyệt đối không được có bất cứ sai sót nào nếu không! Sau này sẽ không được lợi ích gì.
"Dạ được...em hiểu rồi Cố thiếu"
Cố Tư Vũ không thèm nhìn cô ta một cái chỉ chăm chăm nhìn về phía trước dường như tâm tư anh đang ở phương trời nào.
Đi ngang qua một quán ăn nhỏ bóng dáng Tạ Tranh lại thu gọn vào đôi mắt anh. Đột nhiên tay cầm vô lăng hơi siết lại sau đó là dừng xe.
"Cô có đói không?"
Cô ta bỗng nhiên được Cố Tư Vũ quan tâm liền không giấu được hạnh phúc liền cười yểu điệu gật đầu
"Dạ có".
Cố Tư Vũ không nhanh không chậm bước xuống xe, sau đó cô ta cũng liền chạy theo anh. Tưởng đâu anh sẽ dẫn cô ta đến một nhà hàng sang trọng nào đó ai ngờ đâu lại là quán ăn lề đường. Chỉ nhìn thôi đã không muốn đặt chân vào! Tuy có hơi sốc, một Cố thiếu ông chủ Hoành Lục có tiếng lại đi đến những nơi này? Có phải có gì đó không đúng rồi không?
Cố Tư Vũ đương nhiên nhận ra sự ngạc nhiên của cô ta, anh không nói gì chỉ trầm ngâm đưa tay khoác lấy vai cô ta đi vào một cách tự nhiên.
"Hai vị muốn gọi gì ạ" ông chủ niềm nở tiếp đón.
"Cô ăn gì?"
Nhìn vào thực đơn, tia mắt hơi bối rối bởi lẽ cô ta thực sự không muốn ăn ở đây nhưng không thể không kêu món được. Nếu làm phật ý của anh chắc chắn cơ hội sau này của cô ta coi như tiêu tùng.
"Cho tôi một tô hoành thánh...Cố thiếu anh muốn dùng gì?"
"Tùy cô chọn" ánh mắt anh từ lúc vào đây đều hướng về một phía căn bản là trả lời cho xong.
Tạ Tranh lo tập trung chào bánh nên cũng không mấy để ý đến bàn sau lưng mình đang có ánh mắt xuyên thấu nhắm đến cô.
"Xin hỏi...các vị có muốn ăn thử bánh không ạ?"
Một tên miệng đang tua chai bia liền khựng lại, hắn ta đưa ánh mắt không chút đứng đắn đánh giá một lượt trên người Tạ Tranh sau đó liền nở nụ cười xấu xa
"Cô em đây là bán bánh sao?" Tạ Tranh thừa biết hắn ta đang có ý không tốt nhưng cũng không vội tỏ thái độ chỉ nhẹ cười có lệ nói
"Dạ phải...bánh này rất ngon! Anh có muốn dùng thử không?"
"Thế em còn bán thứ khác không?" Cánh tay thô lỗ chạm vào bàn tay của cô.
Tạ Tranh theo phản xạ hất tay ra sau đó hơi cứng rắn nói
"Tôi chỉ bán bánh nếu như anh không mua thì tôi xin phép ra chỗ khác"
"Ai nói là anh không mua...sao cô em lại nóng tính như thế? Nào bánh gì đâu đưa đây"
Đối với những loại khách như thế này Tạ Tranh đã quá quen nên cô chỉ đành nhẫn nhịn đưa bánh ra cho hắn ta xem
"Ái chà...nhìn cũng không có gì đặc sắc lắm nhỉ? Mùi vị thế nào đây?"
"Tôi có loại dùng thử anh có thể tự mình xem"
"Nhưng anh muốn cô em đây tự tay đút bánh thử cho anh" Hắn tay lại tiếp tục giở trò lưu manh với cô.
Tạ Tranh cắn răng chỉ muốn sút thẳng một cú vào mặt của hắn ta nhưng cô còn phải kiếm sống! Ở quán ăn này là nơi cô còn có thể kiếm đồng ra đồng vào. Ông chủ cũng đã nể tình cho cô tự do bán ở đây nếu làm ông chủ mất mặt thì cô không biết phải ăn nói làm sao.
Bàn tay trắng hơi nắm lại, cô vẫn giữ nét mặt như không
"Anh có thể tự thử ạ"
"Nói lắm thế! Tôi kêu cô tự tay đút bánh cho tôi bộ cô không nghe sao? Có muốn buôn bán nữa không? Hả..."
Sự kiềm chế cuối cùng cũng đã vượt qua mức giới hạn Tạ Tranh nhìn số bánh trong thùng sau đó hít một hơi sâu. Chỉ nhìn hắn thôi cũng khiến cô cảm thấy ghê tởm nhưng công việc này vốn là vậy. Cô cũng quen dần với cách hoạt động này! Tay toan tính đưa bánh lên thì bị một bàn tay khác nắm chặt lại.
Tạ Tranh hơi giật mình ngẩng đầu lên, đập ngay vào mắt cô là Cố Tư Vũ! Anh sao lại ở đây?
"Tôi muốn mua bánh!"
"Ây dô? Mày là đứa nào sao lại chen ngang vào chuyện của tao?"
Cố Tư Vũ chẳng quan tâm đến lời hắn ta nói chỉ chăm chăm nhìn vào Tạ Tranh
"Sao? Cô không muốn bán à?" Tạ Tranh lúc này mới hoàn hồn, anh đang giúp cô sao? Nhưng mà tại sao anh phải làm như vậy? Tuy có chút khó xử nhưng còn hơn là phải đút bánh cho gã kia nên cô liền gật đầu nói
"Có bán!"
Cố Tư Vũ hơi nhếch môi kéo cô về bàn của mình. Gã kia vốn muốn nhảy dựng lên vì mất miếng mồi ngon nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn của anh thì gã im bặt lại. Gã sống ở khu này cũng nhiều năm rồi nên Cố thiếu ông chủ Hoành Lục nổi tiếng nhất vùng này hắn hoàn toàn nhận ra! Nếu như đụng vào anh thì chỉ có con đường chết.
Tạ Tranh bị anh lôi đến bàn sau đó cô mới nhận ra còn một người khác đi cùng anh.
"Cố thiếu...anh sao lại bỏ người ta một mình ở đây vậy!" Cô ta õng ẹo dựa người vào cánh tay anh đung đưa.
Tạ Tranh có hơi đứng hình, người phụ nữ này không phải là người hôm trước cô gặp! Thì ra anh cũng không thích có nhàm chán nhỉ?
Ánh mắt vô cùng bất mãn nhưng lại chẳng thể nào làm gì chỉ đứng im bất động cố gắng giả vờ không nghe không thấy.
Cố Tư Vũ không đẩy cô ta ra còn cố tình ngồi sát hơn, cặp chân mày nhướn về phía Tạ Tranh lên tiếng
"Cô còn bao nhiêu bịch bánh?"
Tạ Tranh chậm rãi đáp lại
"30 bịch!"
"Tôi mua hết!"
Sao? Tạ Tranh kinh ngạc nhìn anh! Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra
"Anh mua hết?"
"Chẳng phải cô cần tiền sao?"
Phải! Cô là đang rất cần tiền! Nhưng với anh thì hình như chuyện cô kiếm tiền nó trở nên vô cùng xấu hổ? Tại sao chứ?
Gương mặt xinh đẹp liền ẩn dật sự bi thương, Tạ Tranh cố gắng áp chế bản thân mình. Cô thừa biết câu hỏi của anh là có ý gì nhưng với tình trạng hiện tại cô còn có thể chối sao?
"Vậy được của anh hết..."
Còn chưa kịp nói hết câu thì Cố Tư Vũ đã đưa cho cô một tấm chi phiếu sau đó là giở giọng lạnh nhạt đầy cao ngạo
"Cô tự ghi số tiền vào..."
Người phụ nữ bên cạnh thấy một màn như vậy liền không nhịn được mà lên tiếng
"Cố thiếu! Anh làm vậy có hơi quá không? Sao lại đưa cho cô ta tấm chi phiếu như vậy? Lỡ như cô ta viết không đúng giá tiền thì phải làm sao?"
Cố Tư Vũ liền trừng mắt sang nhìn cô ta sau đó nâng giọng nói lớn.
"Tôi làm gì còn để cô có quyền can thiệp sao?"
Thấy ánh mắt tức giận cùng biểu hiện đáng sợ của anh nên cô ta cũng không dám ho he thêm một câu
Tạ Tranh lúc này chẳng còn kiên nhẫn nữa. Anh là đang cố tình!
"Không cần phải lo tôi chắc chắn không ghi sai một chữ số nào!"
Nói rồi cô liền cầm lấy cây bút trong túi xách sau đó ghi một dòng số sau đó đưa trước mặt anh dõng dạc nói
"Vậy được rồi chứ"
Tạ Tranh không muốn ở đây thêm để càng thấy chướng mắt liền xoay người bỏ đi để lại thùng bánh cho anh.
Cố Tư Vũ nhìn theo bóng lưng cô, gương mặt liền trở nên tức giận! Cô như vậy mà lại bỏ đi sao? Những việc lúc này diễn ra anh đều thấy tất cả! Chỉ vì tiền mà xém chút nữa cô lại làm theo những yêu cầu bỉ ổi của gã đó? Con ngươi đen co lại, anh thật sự không ngờ rằng đây là bản chất thật của cô!