Cổ Thiên Nga

Chương 45




Kim Hề ngủ mê man, đến khi thức dậy, đập vào mắt cô là trần nhà trắng như tuyết của bệnh viện.

Ánh chiều tà xuyên qua ô kính cửa sổ, đổ lên mặt tường một lớp sáng màu vàng cam mỏng manh. Gió đầu hạ mang theo hơi nóng vỗ về màn cửa cùng nhau nhảy múa.

Cô khẽ động đậy bàn tay, ống truyền dịch được ghim trên mu bàn tay cũng lắc lư theo.

Lúc bấy giờ cô mới nhận ra mình đang truyền dịch.

"Em tỉnh rồi hả?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên ở bên cạnh.

Kim Hề nhấc mí mắt, nhìn sang Hạ Tư Hành.

Cô im lặng, vẻ mặt không chút cảm xúc, sau đó cất giọng đều đều đầy lạnh lùng, "Em bị sao thế?"

"Em có thai rồi."

"..."

Nghe thấy đáp án này, cô quay mặt sang chỗ khác, bâng quơ đáp lại, "Ờ."

Hạ Tư Hành hỏi, "Sao em lại nghĩ mình mang thai?"

Qua một hồi lâu cô mới hiểu, "Hóa ra em không có thai."

Hạ Tư Hành, "Ừ."

Kim Hề, "Vậy..."

Hạ Tư Hành, "Em bị cảm nắng."

Kim Hề nhìn chằm chằm ống truyền dịch, im lặng một lúc, cơn xấu hổ cũng theo đó mà dâng lên.

Ánh hoàng hôn nhuộm một màu đỏ ửng trên gương mặt cô.

"Nhưng tháng rồi em không rụng dâu." Cô bổ sung thêm, "Em còn choáng đầu, nghe mấy mùi dầu mỡ là buồn nôn, cũng có cảm giác chán ăn."

"Bị cảm nắng đều có triệu chứng như thế, còn chuyện mùa dâu của em..." Hạ Tư Hành cười giễu, "Là do mệt mỏi quá thôi."

Kim Hề khẽ đáp lại.

Hạ Tư Hành ngồi xuống bên cạnh, nói tiếp, "Lần nào anh cũng dùng bao, sao em lại nghĩ mình sẽ mang thai thế?"

Kim Hề cụp mắt, tự thấy cạn lời vì hành vi ngốc nghếch của mình, cô nói, "Biết đâu cái thai này không phải của anh thì sao?"

Hạ Tư Hành vừa buồn cười vừa tức, "Thế thì của ai?"

Kim Hề, "Của thằng Lẩu, mà cũng có thể là của thằng Trà sữa, ai biết được?"

Đôi mắt đang nhìn xuống của Hạ Tư Hành ánh lên ý cười, anh giúp cô dém lại chăn, rồi lại lướt mắt kiểm tra bình truyền dịch, chất truyền bên trong chỉ còn lại một ít, chừng mười phút nữa là xong rồi.

Một loạt động tác liền mạch, sau đó căn phòng rơi vào im lặng.

"Anh không đi làm hay sao mà cứ ở đây với em vậy, không hay lắm đâu." Kim Hề nhìn chằm chằm vào một góc chăn, nói với anh bằng giọng vờ như mình đang rất bình tĩnh, nhưng hai tai lại đỏ như máu.

"Anh hiện đang rảnh."

"Tự tiện rời khỏi vị trí làm việc thì kỳ lắm."

"Bệnh viện không kiểm tra."

"... À."

Thấy cuộc đối thoại càng lúc càng rơi vào ngõ cụt, Kim Hề kiềm lòng chẳng đặng đành phải phóng theo lao, nghiêng đầu sang chỗ khác nói với Hạ Tư Hành, "Nếu em có thai thật thì phải làm sao?"

Hạ Tư Hành điềm tĩnh đáp, "Tùy em thôi."

Giọng điệu chẳng thèm để ý này giống hệt như cô thích một chiếc túi xách phiên bản giới hạn, hỏi anh có nên mua không, anh bảo tùy em vậy.

Cô một phần là giận anh, một phần chẳng biết vì sao.

Kim Hề nói, "Vậy thì cứ sinh thôi."

Hạ Tư Hành, "Sinh đi, anh nuôi."

Kim Hề, "Nuôi thế nào? Không danh không phận."

Cuối cùng anh cũng nhận ra ẩn ý sâu xa trong lời nói của cô, đuôi mắt nhướng lên đầy ngả ngớn, từ tốn hỏi cô, "Em muốn danh phận gì, bạn gái, vị hôn thê, hay là bà Hạ?"

Bàn tay Kim Hề vô thức túm chặt tấm chăn.

"Em muốn gì anh cũng cho em tất."

Anh vừa dứt lời, hàng mi cô run lên, trái tim hẫng mất một nhịp.

"Nhưng Kim Hề này..." Bất thình lình, anh nói khiến cô suýt nữa không kiềm chế được cảm xúc trên gương mặt mình, "Anh không mong anh kết hôn với em chỉ vì em mang thai. Kết hôn là chuyện của hai đứa mình, anh không muốn liên quan đến những yếu tố khác."

Kim Hề, "Vì sao?"

Vừa hỏi xong cô đã nhận ra có vẻ như mình đang bức hôn anh. Thế là cô bình tĩnh lại, đổi sang cách nói khác, "Chẳng phải cưới chạy bầu quá đỗi bình thường hay sao?"

"Ừ, đúng là bình thường, nhưng anh không thích nghe người ta bàn tán sau lưng em."

Chưa cưới đã chửa.

Lên xe trước rồi mới chịu mua vé bổ sung.

Những chuyện này đều rất bình thường trong xã hội ngày nay. Nhưng dù cho cặp đôi ấy có yêu nhau thế nào mà lại kết hôn vì nguyên nhân này thì khó mà tránh khỏi những lời đàm tếu xung quanh, bị người không có ý tốt suy đoán lung tung.

Đối với đàn ông, cùng lắm thì bọn họ chỉ nhận được một câu - tình cảm lên mây thì không khống chế được bản thân.

Nhưng đối với phụ nữ mà nói, bọn họ nhận càng nhiều lời ra tiếng vào hơn, dễ nghe thì bọn họ yêu nhau dữ lắm; còn lời khó nghe ấy à? -- Làm con gái mà không biết yêu bản thân, sao không sử dụng biện pháp an toàn? Cậu ta không chịu thì là do cậu ta không yêu cô, nhưng còn cô sao lại không biết yêu bản thân?

Hạ Tư Hành suy nghĩ mọi chuyện cực kỳ thấu đáo và chu toàn.

Kim Hề ngơ ngác.

Làm gì có người dành hết tình cảm với một "bình hoa" như thế?

Đối với anh, liệu cô chỉ là một "bình hoa" thật ư?

Có lẽ... ông ngoại cô nói không sai.

Có lẽ... trước giờ cô cứ tự cho mình là đúng, tự cho mình... không đáng được yêu thương.

Không xứng... nhận được tình yêu.

"Hạ Tư Hành." Cô gọi anh.

"Ơi."

"Trong vũ đoàn có "vé" xuất ngoại tu nghiệp, em đã đăng ký rồi." Kim Hề rất hiếm khi nói chuyện công việc với Hạ Tư Hành, chuyện ra nước ngoài tu nghiệp này cô cũng đã giấu anh rất lâu.

Hạ Tư Hành lại đáp, "Anh biết rồi."

"Anh biết ư?"

"Ừ, cô út có nói với anh."

Kim Hề giật mình, cô quên mất Trần Lăng là cô út của anh.

"Thế nên có khả năng tháng sau em sẽ ra nước ngoài tu nghiệp, thời gian ước chừng... mười tháng."

"Ừm."

Phản ứng của anh cực kỳ bình thản, nét mặt không có cảm xúc dư thừa nào. Tựa như cô rời xa anh chỉ có mười ngày ngắn ngủi chứ không phải mười tháng dài đằng đẵng.

Kim Hề há hốc miệng, muốn nói rất nhiều nhưng không biết phải mở miệng thế nào, trăm mối cảm xúc rối như tơ vò cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài.

"Em thở dài cái gì? Xuất ngoại tu nghiệp là chuyện tốt mà." Hạ Tư Hành nói, "Anh ủng hộ em."

"Chẳng phải anh nên giữ em lại sao? Mười tháng lận đó." Trái lại người không nhịn được chính là Kim Hề, cô nghiêm giọng, "Mười tháng không gặp, anh chịu được hả?"

Hạ Tư Hành cười, "Hửm?"

Ánh mắt lướt từ gương mặt anh xuống bên dưới, cuối cùng dừng lại ở một vị trí nào đó, lẩm bẩm, "Nó nghẹn được mười tháng sao?"

Anh bất lực, "Cũng bình thường thôi."

Đôi mắt Kim Hề cong tít, giọng nói cũng ngọt ngào, "Anh A Hành chịu nổi hả?"

Hạ Tư Hành hừ lạnh. "Không nhịn được thì sao? Lúc hỏa khí bừng bừng thì bay sang nước ngoài làm vài "nháy" với em, em thấy sao? Hay là em bay về giúp anh giải quyết?"

Kim Hề sầm mặt, lầm bầm mắng anh.

Đồ đàn ông hư thúi.

...

Không biết sao mà tin Kim Hề mang thai đã truyền đến tận khoa Bỏng.

Sang hôm sau, khi Hạ Tư Hành đi làm, Uông Húc nháy mắt với anh, "Sư huynh này, nghe đồn anh sắp làm ba rồi hả?"

Hạ Tư Hành lạnh mặt, "Cậu thấy tôi giống kẻ thích nói đùa à?"

Uông Húc đông cứng dưới ánh nhìn khiếp người kia, ngượng ngùng vuốt tóc, "Nhưng em nghe y tá khoa ngoại trú tầng dưới nói bạn gái anh mang thai mà."

Trưa hôm qua Kim Hề té xỉu, Hạ Tư Hành luống cuống tay chân ôm cô vào lòng.

Bệnh nhân chỗ hành lang vây quanh, thấy Kim Hề ngất đi thì vội vàng thét lên, sau đó thấy Hạ Tư Hành ôm cô vào lòng thì đổ xô chụp hình rồi đăng lên mạng, khen bác sĩ tận tình giúp đỡ bệnh nhân.

Ảnh chụp cứ thế truyền đi, một truyền mười, mười truyền trăm, và rồi truyền đến tai nhân viên y tế trong bệnh viện.

Có người nhận ra Hạ Tư Hành, cũng có người nhận ra đây vốn không phải là giúp người làm niềm vui, mà là anh hùng cứu mỹ nhân -- cứu bạn gái mình mới đúng.

Sau lại có người nghe ngóng được đoạn đối thoại tại hành lang của bọn họ, rồi câu chuyện bắt đầu rẽ hướng.

Hạ Tư Hành cau mày trước thông tin sai sự thật này, "Cô ấy không mang thai."

Không ngờ Uông Húc lại tỏ ra tiếc nuối, "Ơ? Không mang thai à?"

Ánh mắt Hạ Tư Hành rét căm căm, lúc rơi xuống người Uông Húc thì đã hóa thành băng.

Đúng lúc Lâm Lập Huân đi tới, thấy cảnh này cứ nghĩ Uông Húc phạm lỗi gì đó nên Hạ Tư Hành đang dạy dỗ cậu ta. Lâm Lập Huân nói. "Sao thế? Có chuyện gì, nói tôi nghe nào Tiểu Uông."

Uông Húc cười hề hề, "Không có gì đâu ạ, là bệnh viện đang đồn chuyện bạn gái bác sĩ Hạ mang thai, nhưng không ngờ chỉ là hiểu lầm thôi ạ."

Lâm Lập Huân gỡ mắt kính đang vắt ngang sóng mũi xuống, không hài lòng đáp, "Người trong bệnh viện cứ thích bàn tán mấy chuyện vớ va vớ vẩn, em đàn ông đàn ang mà sao cũng hóng dữ vậy?"

Đỗ Tiểu Vũ nghe thế thì phụng phịu, "Giáo sư Lâm, ý thầy là sao, chẳng lẽ chỉ có phụ nữ mới hóng chuyện thôi sao?"

Lâm Lập Huân vội giải thích, "Đâu có! Tiểu Đỗ à, là lỗi của tôi, lỗi của tôi."

Tuy ông là trưởng khoa Bỏng, nhưng chưa bao giờ tỏ ra kiêu ngạo.

Dù là ai cũng có thể trêu ông, ngay cả Uông Húc cũng dám nhìn ông chằm chằm, ánh mắt khát khao tìm tòi nghiên cứu, "Giáo sư Lâm này, sao giáo sư lại có suy nghĩ tiến bộ quyết định không có con thế ạ?"

Lâm Lập Huân đã gần năm mươi nhưng vẫn không có một mụn con, chuyện này không ai trong khoa Bỏng dám nhắc đến.

Người trưởng thành luôn có những quy tắc ngầm mà bản thân phải tự hiểu, chuyện riêng tư của người khác nếu họ không nhắc đến thì tốt nhất đừng nên thọc mạch. Nhưng Uông Húc là thanh niên chưa ráo máo đầu, vốn chẳng hiểu đạo lý đối nhân xử thế.

Lâm Lập Huân ngồi xuống chỗ của mình, nhấp một ngụm nước ấm rồi nói, "Vì sao không sinh con à? Vì công việc của tôi và vợ tôi đều rất bận. Vợ tôi là diễn viên múa, cậu cũng biết nghề múa này là nghề của tuổi trẻ, phải giữ dáng các kiểu, thế nên lúc ấy tôi không muốn có con, vì sẽ cản bước của cô ấy."

Uông Húc, "Thế về sau thì sao ạ?"

"Về sau à? Sau lại thấy hai người ở bên nhau như thế cũng rất tốt, nếu sinh con thì khá phiền." Lâm Lập Huân khoanh tay trước ngực, ngả người vào quầng sáng ấm áp, nụ cười của ông cực kỳ rạng rỡ, "Công việc tôi bận rộn, nếu có con thì chẳng phải đều do vợ tôi phụ trách sao? Cô ấy vừa sinh lại vừa phải nuôi, lại còn phải ra ngoài làm việc, quá mệt mỏi. Ngẫm lại nên thôi."

"Thế sao cô không nghỉ làm ạ?"

"Nghỉ làm?" Lâm Lập Huân nói, "Cô ấy yêu thích công việc của mình, tôi không thể ích kỷ mà bắt cô ấy nghỉ làm vì con được. Hơn nữa tiền lương của cô cậu còn cao hơn tôi nhiều, cô ấy không bắt tôi nghỉ làm ở nhà nội trợ thì quả thật tôi nên cám ơn cô ấy mới đúng."

Tiếng cười giòn giã vang vọng khắp phòng.

Uông Húc nửa hiểu nửa không gật đầu, nhưng vẫn hỏi tiếp, "Thế người nhà thầy với người nhà cô không nói gì sao? Thầy cũng biết mà, ba em suốt ngày bảo em kết hôn sớm một chút, rồi sinh con các thứ, em nghe mà thấy phiền."

"Không muốn sinh thì không sinh thôi, có gì đâu."

"Nhưng nhà em cứ giục mãi."

"Chuyện nhà em giục còn ít sao? Bảo em thi đọc đại học tốt nhất nước, em có làm không? Bảo em thi hạng nhất, em có thi không? Đừng nói mấy chuyện này, bây giờ bạn gái em còn chẳng có, ba mẹ em hẳn là thất vọng lắm nhỉ? Sao, hay là em nhảy sông đi."

Năm tháng qua đi không chỉ khiến ông càng thêm già dặn, mà còn ban tặng cho ông một cái nhìn thấu suốt về mọi chuyện.

Lâm Lập Huân thở dài, chầm chậm nói, "Con người chỉ sống một đời này thôi, trước hết phải làm hài lòng bản thân, sau đó mới làm hài lòng người khác. Người nhà là để mình hiếu thuận, chứ không phải để mình phục tùng vô điều kiện, cậu hiểu không?"

Uông Húc cái hiểu cái không, ngơ ngác quay về chỗ ngồi rồi rơi vào trầm tư.

...

Sáng hôm sau là thứ bảy, Kim Hề không cần phải đến vũ đoàn tập múa.

Trong lúc Hạ Tư Hành ở bệnh viện đi thăm phòng bệnh, trong phòng ngủ rèm cửa kéo kín mít không để một tia sáng lọt vào, khó mà phân biệt ngày hay đêm, Kim Hề đang nằm ngủ trên giường.

Nhưng hàng mày cô lại nhíu chặt, vầng trán mướt mồ hôi.

Cô đang bị giam cầm trong chính giấc mơ của mình.

Ở trong mơ, cô vẫn biết mình đang nằm mơ, muốn thoát khỏi nó nhưng lại bị cảnh tượng lặp đi lặp lại trong mơ níu chân. Tựa như có một lồng chụp bằng kính giam cầm cô giữa rừng sâu núi thẳm.

Bỗng nhiên, cô bừng tỉnh khỏi cơn mơ.

Tay chạm phải remote màn cửa, tấm rèm rèn rẹt kéo về hai bên. Ánh sáng bàng bạc xuyên qua tấm kính, phủ một vầng sáng xung quanh người cô.

Cô vén chăn, chân không giẫm xuống sàn nhà bước tới bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu.

Nắng đầu hạ nóng gay gắt, trên con đường vắng vẻ không có một bóng người. Cách đó không xa, trục đường chính trung tâm thành phố phồn hoa ngựa xe như nước.

Nhưng chỉ có xe, không có người.

Điều hòa phả hơi lạnh xuống bờ vai căng cứng khiến cô thư giãn đôi chút.

Hôm qua Mạnh Ninh tìm cô tám chuyện, cô nàng nói mình vẫn xem quyển tiểu thuyết có nữ chính sinh con mười năm liên tục.

Cộng thêm mấy sự việc đã xảy ra vào hôm qua làm Kim Hề nằm mơ, mơ mình sinh con liên tù tì mười năm, Hạ Tư Hành kéo rèm cửa sổ ra rồi chỉ xuống đám người đông nghìn nghịt bên dưới khu chung cư, cười ngông nghênh, "Đây là giang sơn em tạo ra cho anh đấy."

"..."

Một giấc mơ chẳng đâu vô đâu, thế mà lại khiến cô sợ đến mức mồ hôi đầy mình.

Điện thoại đúng lúc vang lên, là tin nhắn của Mạnh Ninh.

Mạnh Ninh, [Tối qua mình lại cày một bộ truyện xuyên đêm, bộ này còn dị hơn bộ trước. Nữ chính mang thai rồi chết vì khó sinh, nam chính đau lòng khóc rống lên, khóc đến nỗi bong cả giác mạc.]

Kim Hề thở dài, [Ninh Ninh à.]

Mạnh Ninh, [?]

Kim Hề, [Cậu có thể đừng đọc ba cái tiểu thuyết nhảm nhí này nữa được không?]

Mạnh Ninh, [Không đọc thì chán lắm.]

Kim Hề, [Mình giới thiệu cho cậu một anh bạn trai nhé.]

Mạnh Ninh, [?]

Mạnh Ninh, [Không thèm!]

Kim Hề, [Cao 1m85, lớn hơn cậu 2 tuổi, chưa từng yêu đương, đẹp trai lắm.]

Mạnh Ninh, [Có phải tổng giám đốc bá đạo không?]

Kim Hề, [Xem như là thế.]

Mạnh Ninh, [Vậy sao anh ta chưa yêu bao giờ? Có phải có vấn đề gì khó nói không? Hay là anh ta thích đàn ông?]

Kim Hề không hiểu sao cô nàng lại có suy nghĩ này, nhưng cô biết một điều, không thể để Mạnh Ninh rảnh rỗi thế này được. Ngày nào cũng xem tiểu thuyết thì không được.

Kim Hề gửi ảnh Giang Trạch Châu cho cô nàng xem.

Kim Hề, [Anh ấy thích con gái.]

Vài giây sau.

Mạnh Ninh, [Mình là con gái nè.]

Mạnh Ninh, [Chín bỏ làm mười, anh ấy thích mình.]

Kim Hề, "..."