Cổ Thiên Nga

Chương 28




Trong đầu Kim Hề tự động hiện lên vô số hình ảnh lồng vào nhau, cô đánh mắt sang Hạ Tư Hành...

Anh từ dưới đất đứng dậy, nghiêng người tựa vào tủ quần áo bên cạnh, chẳng thể tìm thấy được chút chật vật nào trên người anh. Vẻ mặt nhàn nhã, đôi mắt hơi nhìn xuống, lờ mờ có thể nhận thấy vẻ u ám bên trong.

Không thấy cô trả lời, Vu Tố lại gõ cửa, "Kim Hề?"

"Con đang thay đồ thưa dì Vu." Kim Hề không thể ngó lơ.

"Dì vào được không con?" Dừng một lúc, Vu Tố lại nói, "Có một chiếc váy dì rất ưng, nghĩ nếu con mặc vào sẽ rất đẹp. Bây giờ còn lâu mới đến bữa tối, hay là con mặc thử cho gì xem chút nhé?"

Kim Hề trả lời lại, "Con đang thử đây dì."

Lúc nói chuyện với Vu Tố, đôi mắt đen láy của cô vẫn không hề rời khỏi Hạ Tư Hành.

Anh lặng lẳng đấu mắt với cô.

Sau một thoáng im lặng, Kim Hề mở cửa.

Vu Tố cười tươi roi rói, lúc trông thấy chiếc váy trên người cô, ý cười bên môi càng tươi thêm. Bà bảo, "Xoay một vòng cho dì ngắm nào."

Kim Hề nghe lời xoay người.

Vu Tố vô cùng hài lòng, "Dì đã nói ánh mắt của dì rất tốt mà, con mặc váy này xinh quá đi mất, mà đợi đã..." Bà bỗng đưa tay ra, "Tóc con bị vướng này, không nhận ra hả?"

"Có hả dì?" Kim Hề hồn nhiên không hay biết gì.

Vu Tố vén phần tóc bị vướng bên cổ Kim Hề ra, suối tóc đen dài được vén lên làm lộ chiếc cổ thiên nga thanh thoát trắng ngần, có điều nơi vành tai lại hiện lên một vệt đỏ sẫm.

Nhưng nếu nhìn kỹ có thể nhìn thấy mấy đường vân như tạo thành những gợn sóng dưới "đóa hồng" đầy quyến rũ này.

Lại một thoáng im lặng trôi qua.

Vu Tố gỡ tóc giúp Kim Hề, vờ như không biết gì, "Xinh lắm con gái, lát nữa dì sẽ bảo tài xế mang quần áo sang chỗ con. À đúng rồi, sẵn tiện mang mấy cái túi bên ngăn này qua luôn."

"Dạ, con cám ơn dì Vu." Kim Hề quay lại mỉm cười với Vu Tố.

"Cám ơn cái gì không biết nữa, mỗi lần nhìn thấy con mặc đồ dì mua là dì thấy vui lắm, nhớ hồi A Hành còn bé, vẫn còn nghe lời dì, dì mua đồ nào nó cũng mặc hết." Nhắc tới chuyện này, Vu Tố hừ một tiếng, "Nó ấy à, lớn thêm chút thì không thèm mặc đồ dì mua nữa, nó chê dì chọn đồ lòe loẹt... Nó mới bao nhiêu tuổi đâu, suốt ngày mặc trắng, đen, xám, mặc mấy màu khác không đẹp sao?"

Kim Hề nhớ đến tủ quần áo của Hạ Tư Hành, đúng thật là chỉ có ba màu trắng, đen, xám này chiếm đa số.

Ba màu này của âu phục tuy dễ mặc nhưng lại rất kén người. Những màu quá phổ biến dễ biến thành tầm thường, không những khảo nghiệm dáng người mà còn khảo nghiệm khí chất của người mặc.

Khi anh mặc tây trang, khí chất lạnh lùng, mỗi một cử chỉ cũng mang theo vẻ cao quý.

Vu Tố chỉnh váy giúp cô, "Con thử thêm vài bộ nữa đi, để dì đi tìm A Hành."

"Dạ vâng ạ."

Đợi Vu Tố rời khỏi, Kim Hề đóng cửa lại, vội vàng bước tới trước cửa tủ quần áo, hít sâu một hơi, sau đó mới mở cửa ra.

Trong tủ tối mịt mờ,vẻ mặt của Hạ Tư Hành gần như hòa cùng một màu với cánh cửa tủ, đen, đen đến dọa người.

Kim Hề há miệng, tính nói mấy câu lấy lòng nhưng kiềm lòng không đặng bật cười ha hả.

Hạ Tư Hành, "Buồn cười lắm à?"

Kim Hề đáp, "Lần đầu tiên em thấy anh chật vật thế này đấy."

Anh cau mày, bước ra khỏi tủ đồ, đưa tay bế bổng cô ném lên ghế sofa trong phòng như muốn trút giận. Sau đó bỏ đi không thèm ngoảnh đầu lại.

Đệm sofa quá mềm, Kim Hề bị ném lên còn nảy lên vài cái. Cô nằm nhoài lên sofa như người không xương, đưa tay chống cằm, "Anh A Hành ơi."

Bước chân Hạ Tư Hành chợt khựng lại.

Kim Hề cất giọng như tơ, "Lúc nãy anh ngoan biết mấy, em kêu anh vào là anh vào ngay, hi vọng sau này anh cũng ngoan như thế."

Cô đúng là nghĩ mình có chỗ dựa nên chẳng sợ gì, dám trêu anh như thế.

Hạ Tư Hành bất chợt quay lại, thong dong đáp lời, "Bây giờ anh cũng có thể vào được đấy."

Ánh mắt anh ngang ngược lướt một vòng trên người Kim Hề, chầm chậm di chuyển từ đôi mắt cô dần xuống dưới, đôi môi, cần cổ, xương quai xanh, đôi gò bồng đào quyến rũ, cuối cùng dừng lại ở một nơi. Khi ấy, dục vọng trong đôi mắt anh hiện lên rõ ràng không chút che giấu.

Vào.

Vào đâu? Cả hai đều biết rõ.

Kim Hề tin anh dám làm chuyện này, mặt mày cô biến sắc, tiện tay túm bộ đồ quăng vào người anh.

Hạ Tư Hành đóng cửa, bộ đồ đập vào cánh cửa rồi trượt xuống đất.

Gần nửa tiếng sau Kim Hề mới xuống lầu. Cô nhìn đồng hồ, hóa ra đã bảy giờ rưỡi tối rồi.

Vừa đi xuống đã nghe thấy động tĩnh từ bên ngoài, quản gia đưa Hạ Thành mới tan làm vào nhà. Quản gia cúi đầu nhỏ nhẹ thưa chuyện với ông, Kim Hề bước tới nên nghe lỏm được vài câu, "Cậu chủ và cô Kim cùng về, bà chủ cũng đã về, để tôi cho phòng bếp chuẩn bị được không ông chủ?"

Hạ Thành nói, "Đến phòng ăn đi."

Quản gia gật đầu, vào phòng ăn chuẩn bị món.

Hạ Thành và Kim Hề chào hỏi nhau xong, ánh mắt ông lướt quanh một vòng, quay sang hỏi Vu Tố, "A Hành đâu rồi bà?"

Vu Tố đáp, "Tôi cũng chẳng biết, vừa nãy tôi lên phòng nó rồi mà không thấy bóng dáng nó đâu." Bà chả thèm để ý, kéo tay Kim Hề nói, "Chúng ta sang phòng ăn trước, đợi lát nữa nó đói bụng sẽ vác cái mặt xuống thôi."

Vừa yên vị, mọi người chợt nghe thấy tiếng Hạ Tư Hành bước xuống cầu thang.

Vu Tố cất giọng trách cứ, "Nãy giờ đi đâu đấy, sao mẹ vào phòng mà không thấy con đâu?"

Hạ Tư Hành, "Con bận nói chuyện với bạn gái."

"..." Kim Hề đang uống nước cũng phải khựng lại, ly thủy tinh giơ lên cao, nước trong ly sóng sánh dập dờn, gương mặt Hạ Tư Hành cũng trở nên mờ ảo, không nhìn thấy rõ nét mặt của anh, nhưng cô vẫn nghe ra được giọng nói đầy tinh quái của anh.

Anh cố tình.

Thằng cha này bị cô nhốt trong tù quần áo nên mang thù đây mà.

Nghe thấy thế, Vu Tố không mấy hứng thú, cũng chẳng hào hứng tìm hiểu cô bạn gái kia, bởi vì mọi sự chú ý của bà giờ đây đều rơi lên dấu hôn trên cổ Kim Hề.

"Bạn gái à... Kim Hề..." Vu Tố hỏi, "Con có bạn trai chưa?"

Kim Hề suýt chút nữa đã sặc, cô quay sang nhìn bà.

Cô biết mặt mình bây giờ chắc là đỏ bừng lên rồi, nhưng vẫn cố giữ giọng thật bình tĩnh, "Sao tự dưng dì Vu lại hỏi thế?"

Vu Tố nói, "Thì tại vì A Hành có bạn gái rồi, dì nghĩ con cũng đến tuổi yêu đương rồi... đúng không?" Bà dừng một lúc mới nói tiếp, "Đúng rồi, nếu chưa có thì có cần dì giới thiệu cho con không? Dì vừa đi dạo phố với dì Giang của con về, bà ấy cũng đang rầu vì chuyện của Giang Trạch Châu. Con nói xem, mấy đứa đều chẳng còn nhỏ nữa, sao đứa nào đứa nấy vẫn còn ế hết thế này?"

"Dì định làm mai cho con với Giang Trạch Châu sao ạ?" Kim Hề cười khổ.

Tuy cô từng nghe bà nhắc đến chuyện này, nhưng chính tai nghe lại có hiệu quả rất khác.

Kim Hề vô thức nhìn sang Hạ Tư Hành, thấy anh vẫn bình chân như vại, ánh mắt không chút thay đổi, hẳn là không định lên tiếng nói giúp cô.

Hừ, cô cũng chẳng thèm. Anh có bạn gái thì cô cũng có bạn trai.

"Con có bạn trai rồi." Kim Hề nói, "Giang Trạch Châu... con và anh ấy không thích hợp, nếu có thể yêu nhau thì bọn con đã sớm yêu rồi chứ đâu có chờ tới bây giờ?"

"Cũng đúng."

Vu Tố xoa tay thở dài, gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào chén Kim Hề.

"Mà con có bạn trai rồi cũng tốt, à đúng rồi, bạn trai con làm gì?"

"Anh ấy..."

"Anh cũng tò mò anh ta làm nghề gì?" Bên cạnh bỗng nhiên có một giọng nói xen vào. Hạ Tư Hành hơi nhướng mày, ánh mắt nhìn sang cũng mang theo sự hào hứng.

Và, ngay cả người không quan tâm đến tình cảm cá nhân của đám con cháu là Hạ Thành cũng nhìn Kim Hề bằng ánh mắt tò mò.

Kim Hề bình tĩnh, chầm chậm thốt ra hai chữ, "... Tài xế."

"..."

"..."

Bầu không khí bỗng chốc trở nên gượng gạo.

Vu Tố hắng giọng, "Người ta tốt với con là được, quan tâm người ta làm nghề gì làm chi, đúng không con?" Tuy nói thế, nhưng sau đó bà không hỏi chuyện giữa Kim Hề và bạn trai nữa.

Khi cơm nước xong thì kim đồng hồ đã điểm mười giờ.

Kim Hề sắp phải về Giang Thành ăn Tết, có nghĩa là phải gần nửa tháng không được gặp nhau. Vu Tố lưu luyến không chịu buông Kim Hề ra, kéo tay cô hỏi, "Hay là tối nay con ở lại đây nhé? Dù gì cũng có phòng cho con mà."

Kim Hề khó xử, "Dì Vu, ở đây con không có đồ để thay."

Vu Tố đáp, "Trong nhà có áo ngủ mới mà."

Kim Hề cụp mắt, cười khẽ,

Hạ Tư Hành cầm chìa khóa xe đi tới, khi lướt qua cô, anh dừng bước, ngoảnh đầu lại hỏi, "Em về chưa?"

Kim Hề, "Dì Vu ơi..."

Vu Tố nhíu mày, "Con không ở lại một đêm à?"

Hạ Tư Hành, "Sáng mai con phải đi làm sớm, nếu ở lại thì sáu giờ con phải dậy rồi."

Đang mùa đông, sáu giờ sáng trời vẫn còn tối mịt, ánh sáng từ mặt trăng còn tỏ hơn cả mặt trời, lạnh thấu xương.

Anh hỏi, "Mẹ muốn hành hạ con lắm đúng không?"

"Đâu có." Vu Tố nhếch môi, miệng còn làu bàu, "Lâu rồi con không về nhà, mẹ chẳng phải..." Nói được một nửa bà lại không nói nữa, quay sang hỏi Kim Hề, "Con cũng về luôn với nó hả? Không ở lại đây ngủ một đêm sao?"

Kim Hề đáp, "Chắc không được rồi ạ."

Vu Tố không nỡ buông tay, hai người bịn rịn hồi lâu.

Thấy Kim Hề sắp bị Vu Tố thuyết phục thành công, Hạ Tư Hành như chẳng còn cách nào khác, tung thêm một câu, "Mẹ, buổi tối người ta phải ở cạnh bạn trai, mẹ mà không thả em ấy về thì bạn trai em ấy không vui đâu."

Lời này quá mập mờ, cũng dễ dàng làm người ta suy nghĩ miên man. Vu Tố chợt nhớ đến dấu hôn nơi cổ Kim Hề.

Bà có hơi mất tự nhiên, nhưng may mắn thay, sự giáo dưỡng bao năm qua giúp bà mỉm cười ngay sau đó, "Thế Kim Hề về đi, dì không giữ con lại nữa."

Kim Hề, "Dạ, con đi nhờ xe anh A Hành về."

Lúc gọi "Anh A Hành", Kim Hề nghiến răng nghiến lợi chỉ hận không thể nhai đầu Hạ Tư Hành. Nhưng giọng cô nhỏ nhẹ nên Vu Tố không để ý đến vẻ khác thường của cô.

Vòng qua sân trước đến bãi đỗ xe, Kim Hề không nhịn được nữa, đưa tay toan nhéo lưng anh. Nhưng anh như mọc mắt sau lưng, ngay khi cô vừa đưa tay ra anh đã nắm chặt lấy, kéo cô bổ nhào vào lòng mình, cánh tay còn lại mở cửa sau xe.

Kim Hề bị anh thả lên băng ghế sau rộng rãi, cô vừa ngước lên đã thấy anh nhoài người tới, một tay nắm lấy cổ chân đang duỗi ra ngoài xe của cô cong lên.

Sau đó, cửa xe đã được đóng lại.

Ánh trăng dìu dịu xuyên qua lớp kính màu trà tràn vào trong xe.

Hai người cùng nằm khiến băng ghế sau vốn rộng rãi bỗng dưng trở nên chật chội.

Ánh mắt Hạ Tư Hành sâu thăm thẳm như khi vừa đi qua sân trước, ánh sáng vừa nhấp nhứ đều bị nuốt vào ngay tức khắc. Ham muốn chiếm giữ trần trụi hiện lên cực kỳ mạnh mẽ, hô hấp của Kim Hề đã bắt đầu rối loạn.

Cô quay mặt đi chỗ khác, vì muốn tìm đường sống nên giọng nói vô thức cũng hạ thấp xuống, mềm mại như bông, "Hạ Tư Hành, anh đừng thế mà."

"Anh thế nào?" Hạ Tư Hành vuốt ve cằm cô, "Anh thành tài xế rồi à? Hửm?"

"Từ lúc nào mà anh từ bác sĩ biến thành tài xế thế? Em nói anh nghe xem."

"..." Kim Hề đuối lý, nhưng vẫn biện minh, "Thì dì Vu bảo anh đến đón em, anh không phải là tài xế thì là gì?"

Hạ Tư Hành bật cười thành tiếng, anh cúi đầu, áp sát bên tai cô khẽ thì thầm, giọng nói quyến rũ như đang ám chỉ sắp xảy ra chuyện gì đó, "Tài xế à. Thế em có trả tiền xe anh chưa?"

Hơi thở đôi bên dần hòa quyện vào nhau, trong buồn lái chật chội, ánh mắt như muốn bốc cháy.

Tiền xe mà anh muốn đòi trước giờ đều là cô.

Ngay lúc này, điện thoại Hạ Tư Hành lại vang lên lanh lảnh.

Điện thoại để trong túi quần cứ rung lên không ngừng, cảm giác tê dại xuyên qua lớp quần áo truyền đến cơ thể cô, Kim Hề hít sâu một hơi, "Ai thế anh?"

"Chắc là bệnh viện gọi đến."

Vì sợ bệnh viện có việc đột xuất nên điện thoại anh chưa bao giờ để chế độ yên lặng.

Hạ Tư Hành vừa lấy điện thoại ra xem vừa nhấc khỏi người Kim Hề, nhưng khi nhìn vào màn hình lại thấy... Giang Trạch Châu.

Anh híp mắt, bắt đầu cảm thấy bực bội.

"Giang Trạch Châu à?" Kim Hề rướn người đến xem. Vừa thoát được một kiếp, cô vừa hả hê vừa thấy tội nghiệp cho Giang Trạch Châu, nhưng xưa nay cô là người không sợ lớn chuyện, châm thêm một ngòi lửa, "Đây không phải là bạn trai mà dì Vu chọn cho em sao? Em cũng nhớ anh ấy lắm, hay là anh để em nói vài câu với anh ấy đi."