Cổ Thiên Nga

Chương 2




Kim Hề điềm nhiên vứt chiếc váy ngắn vào vali, nhặt chiếc váy dài lên.

Hạ Tư Hành hoàn toàn không có ý kiến gì với việc cô đổi ý, chung quy mặc cái gì thì cuối cùng đều sẽ bị anh cởi ra. Váy dài ấy à, cũng chỉ hơi cực một tí khi cởi thôi.

"Em muốn thay đồ." Kim Hề lên tiếng nhắc anh.

Hạ Tư Hành tỉnh bơ sải bước đến cạnh cửa ra vào. Song anh không hề rời khỏi mà chỉ tựa lưng lên cửa, phòng hờ có người từ bên ngoài đẩy vào.

"Em thay đi."

"..."

Kim Hề im lặng trong thoáng chốc, "Ý em là thế sao?"

Vì lát nữa phải tham gia tiệc mừng công, nên cô đã tháo tóc, mái tóc dài đến ngang vai đen như gỗ mun bung xõa tự do, làm tôn lên làn da trắng như tuyết.

Ánh mắt Hạ Tư Hành lướt dọc theo cần cổ của cô trượt xuống dưới, đôi mắt như hồ nước sâu không đáy.

Nhận ra sự thay đổi của anh, Kim Hề dứt khoát lên tiếng, "Anh ra ngoài đi."

Hạ Tư Hành thu hồi ánh mắt, "Tại sao?"

Kim Hề không hiểu vì sao mà anh lại dám bày ra cái vẻ ngang nhiên như thế, "Anh ra ngoài cho em thay đồ chẳng phải là chuyện bình thường sao? Phi lễ chớ nhìn đấy bác sĩ Hạ."

Đuôi mắt Hạ Tư Hành khẽ nhướn lên, trước mặt người ngoài, anh luôn tỏ vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo. Ban nãy Mạnh Ninh nói rất đúng, vừa nhìn đã biết anh không phải là người bình thường, mà chính là con cưng của trời.

Chỉ mỗi Kim Hề biết con người thật của anh như thế nào.

Khi anh cười trông vừa bad boy lại vừa lưu manh, và vào những lúc nào đó, anh cũng sẽ buông lời chòng ghẹo như bao người đàn ông khác.

Giống như bây giờ vậy.

"Vậy hôm qua ai tắm cùng anh thế?" Anh cười, từ tốn hỏi tiếp, "Không phải là em sao?"

Kim Hề siết chặt chiếc váy trong tay.

Tối hôm qua cô tập múa đến khuya, vốn định tắm ở vũ đoàn rồi về nhà luôn, nhưng quá muộn nên chế độ nước nóng trong vũ đoàn đã tắt, cô đành phải về nhà tắm.

Vì tập luyện với cường độ cao nên cả người mệt lả, hơn nữa cũng đã nửa đêm, cô buồn ngủ đến độ hai mắt muốn díp lại.

Nhưng không ngờ, về đến nhà lại phát hiện trong phòng tắm có người.

Cô tựa lên cạnh cửa, chẳng còn mấy sức để nói chuyện, "Hạ Tư Hành, anh nhanh lên xíu được không?"

Tiếng nước tí tách chợt dừng lại, đáp lại cô chính là tiếng cửa phòng tắm được mở ra, cùng lúc đó, một cánh tay ướt sũng với ra, túm lấy cổ tay cô kéo thẳng vào trong.

Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên như sương mờ lượn lờ.

Cô vẫn còn khoác chiếc áo len trên người, môi chưa kịp hé đã bị anh chặn lại.

Kim Hề ngửa đầu, cảm nhận nụ hôn của anh quấn quýt ở bên môi rồi dời xuống cổ, mệt đến độ ngay cả tiếng thở dốc cũng yếu ớt, rầm rì như tiếng mèo kêu.

Động tác đẩy anh ra cũng không có sức, không giống phản kháng, mà càng giống như kiểu ỡm ờ, "... Hạ Tư Hành, em mệt lắm."

Anh bế cô lên, vòi sen tí tách chảy xuống, hơi nóng bao phủ cả căn phòng tắm, trên tấm kính bắt đầu hiện lên một lớp sương mờ, phác họa bóng hình chập trùng, mang theo một vẻ đẹp ướt át và phóng túng đặc trưng về đêm.

Hạ Tư Hành cất lời, không biết là đáp lại câu vừa nãy của cô hay là câu trước đó nữa.

"Vậy thì để anh nhanh một chút."

Cụ thể là bao lâu thì Kim Hề không nhớ rõ.

Cô chỉ nhớ rằng sáng hôm sau mình bị tiếng chuông báo thức đánh thức.

Nhớ đến đây, vành tai của cô bắt đầu ửng đỏ. Rõ ràng là không phải lần đầu tiên làm chuyện đó, nhưng cứ hễ nhắc đến thì trái tim cô lại bắt đầu loạn nhịp.

Cô nghĩ, có lẽ là do anh học y nên hiểu rõ cấu tạo cơ thể người hơn những người bình thường khác, thế nên anh biết làm thế nào để khiến hai bên đều cùng thoải mái.

Cách người trưởng thành tìm niềm vui hiển nhiên khác hẳn với con nít, bọn trẻ có thể vui chỉ vì một viên kẹo hay một bộ quần áo mới, nhưng người lớn thì không.

Vật chất chỉ mang lại chút vui vẻ ngắn ngủi và hư không, phóng thích tâm hồn mới là điều quan trọng nhất.

Nhưng, "Em có bảo muốn tắm cùng anh ư? Anh có biết tối qua em mệt đến mức sáng nay suýt nữa đã không dậy nổi không? Nếu buổi biểu diễn vì em mà thất bại thì phải làm sao?"

"Buổi biểu diễn rất suôn sẻ." Anh không trả lời mấy câu hỏi trước, chỉ tránh nặng tìm nhẹ chọn trả lời câu hỏi cuối cùng.

Hai người nhìn nhau vài giây, kết quả vẫn là Hạ Tư Hành cúi đầu trước.

Nhưng ngay cả xuống nước mà anh cũng tránh nặng tìm nhẹ, "Em thay đồ đi, anh không nhìn đâu."

Kim Hề, "Anh không ra ngoài được sao?"

Hạ Tư Hành, "Lười."

Dứt câu, Hạ Tư Hành nhắm mắt lại. Kim Hề đang định nói tiếp, nhưng khi ánh mắt rơi xuống quầng xanh nhàn nhạt bên dưới mắt anh, nhớ đến dáng vẻ mệt mỏi khi anh vừa mới đến, lời nói bên môi lại nuốt ngược trở về.

Không ai nói gì, trong phòng nghỉ chỉ có mỗi tiếng sột soạt khi cô thay đồ.

"Xong rồi."

Kim Hề thay đồ xong, xếp đồ múa vào vali. Đồ của cô không nhiều, đồ trang điểm, trang phục biểu diễn, quần áo thường ngày chỉ cần dùng vài cái túi là đựng đủ, vừa một cái vali size 20.

Chín giờ tối hơn.

Hai tiếng trước nhà hát còn ồn ào tiếng người, giờ đây đã khôi phục sự yên tĩnh vốn có, chỉ còn lại ánh trăng làm bạn với những cơn gió rít gào.

Kim Hề lên xe Hạ Tư Hành, điện thoại tự động kết nối với bộ điều khiển trên xe.

Cô mở app chỉ đường, nhập địa chỉ, "Đến chỗ này."

Hạ Tư Hành liếc sang, hàng mày cau lại, "Không về nhà sao?"

Kim Hề đáp, "Vũ đoàn tổ chức tiệc mừng công."

Đêm về đông, trên phố hầu như không còn người qua lại, chỉ có ánh đèn đường sáng rực hòa cùng ánh đèn giao thông.

Hạ Tư Hành chạy trờ đến ngã tư kế tiếp rồi dừng lại bên vạch đường, ngón tay khẽ nhịp trên vô lăng bằng da, quay sang ra chiều suy nghĩ, "Bảo anh chọn váy cho em hóa ra là để đi dự tiệc mừng công?"

"Chẳng thế thì sao?" Ánh đèn đỏ sậm xuyên qua tấm kính chắn gió hắt lên gương mặt cô, đuôi mắt Kim Hề khẽ nhếch lên đầy quyến rũ, "Không lẽ anh nghĩ em mặc cho anh xem hả?"

Hạ Tư Hành bình tĩnh thu hồi tầm mắt, đèn xanh vừa sáng lên, anh đạp mạnh chân ga.

Xe đột ngột tăng tốc khiến Kim Hề ngả người về phía sau theo quán tính, dây an toàn thít chặt phần xương quai xanh làm cô khẽ xuýt xoa.

Quãng đường sau đó không ai nói với ai câu nào.

Hạ Tư Hành chạy đến bãi đỗ xe của khách sạn, Kim Hề cúi đầu tháo dây an toàn, đang định xuống xe thì bị anh níu tay lại. Chiếc xe dừng ở một góc khuất, từ trong nhìn ra chỉ thấy một hàng xe đậu ngay hàng thẳng lối, dưới bãi xe vắng vẻ chỉ còn mỗi chiếc xe của hai người vẫn còn sáng đèn.

Cánh tay anh lướt qua nửa người trên của cô, ấn vào nút điều chỉnh ghế ngồi.

Ghế phụ chầm chậm ngả về phía sau tạo ra một độ cong rõ ràng.

Khoảng cách giữa hai người ngày một gần hơn, hơi thở quấn quýt, hòa quyện, hai đôi môi tìm đến nhau...

Kim Hề bất chợt đưa tay chắn ngang.

Cô nhắc anh, "Em phải dự tiệc, còn mười phút nữa là trễ mất."

Hạ Tư Hành cầm tay cô đẩy ra, khoảng cách sít sao, anh mơn man đôi môi cô khẽ thì thầm, "Vậy nán lại với anh mười phút."

Anh bảo nán lại với anh không chỉ đơn giản là ngồi trong xe nói chuyện phiếm, thay vào đó chính là một nụ hôn đầy ngang ngược, mạnh mẽ và tràn ngập ý chiếm hữu. Chẳng mấy chốc, trong xe bắt đầu trổi dậy những cơn sóng ngầm.

Màn hình điện thoại đặt trên bộ điều khiển liên tục nhấp nháy hết tối rồi lại sáng, tin nhắn giục giã ùn ùn kéo đến.

Song không một ai để ý.

Mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại thông qua bộ điều khiển vang lên khắp xe.

Kim Hề gắng gượng đẩy anh ra, "Trễ mất..."

"Không thì đừng đi nữa."

"Sao mà được, vũ công chính còn mời đích danh em."

Hạ Tư Hành vuốt ve vùng đất mịn màng bên eo của cô, "Để anh gọi cho bà ấy."

Anh nói một cách đầy nhẹ nhàng, tựa như từ chối cấp trên là một chuyện gì đó vô cùng đơn giản, có điều, đối với anh thì đoàn trưởng Trần Lăng không phải là cấp trên mà là cô út của anh.

Chỉ cần một cuộc điện thoại của anh, Trần Lăng chắc chắn sẽ gật đầu đồng ý ngay, nhưng từ tối nay trở đi, người trong vũ đoàn sẽ nghĩ sao về cô?

Tất cả mọi người trong buổi diễn đêm nay đều tham gia tiệc mừng công, Trần Lăng cũng đã dặn đi dặn lại bảo cô phải đến.

Vốn dĩ chuyện múa solo lần này đã có vài người bàn tán sau lưng, trong nhóm người vào đoàn cùng thời điểm, chỉ có một mình cô được chọn múa solo, cộng thêm chuyện cô quen biết với vũ công chính, ai nấy đều cảm thấy cô nhờ quan hệ nên mới được múa solo. Đương nhiên là bọn họ không dám nói thẳng những lời này trước mặt cô, nhưng lời đồn bay một vòng cuối cùng cũng rơi đến tai cô.

Cuộc đời có đôi lúc rất lạ lùng.

Thực lực tốt, ngoại hình xinh đẹp nhưng không hề nhận được sự công nhận, mà trái lại chỉ có nghi kị.

Cũng chỉ vì mối quan hệ không thể nói là thân thiết kia, mà tất cả mọi thứ của cô đều bị phủ định.

Trần Lăng là cô út của Hạ Tư Hành, anh và bà không mấy thân thiết. Huống chi, trong mắt Trần Lăng, Kim Hề chẳng qua chỉ là con gái bạn thân của anh mình, cũng bởi vì cuộc thi năm ấy nên mới gặp nhau vài lần.

Trong vũ đoàn cũng có không ít người từng là học sinh của Trần Lăng, nhưng bọn họ không bao giờ bị nói là có "quan hệ".

Nếu tối nay cô không có mặt, e rằng từ nay về sau, ngoài cái mác "quan hệ", cô sẽ được gắc thêm một cái mác "bệnh siêu sao" nữa mất.

"Không được." Cô từ chối, "Hạ Tư Hành, đây là tiệc mừng công của em."

Hạ Tư Hành tì lên trán cô, cố gắng kiềm chế đặt lên môi cô một nụ hôn, không còn nồng cháy như ban nãy, đôi môi vừa chạm vào nhau đã vội tách ra, "Anh chờ em trên xe."

Kim Hề chỉ lại mái tóc bị anh làm rối, "Nhưng em không biết khi nào tiệc mới tan, không phải mai anh còn phải đi làm sao? Hay là anh về trước đi."

Hạ Tư Hành, "Anh chờ em về chung."

Bác sĩ không giống với dân đi làm bình thường, thời gian làm việc và cuối tuần hoàn toàn không được phân ra rõ ràng.

Mỗi tháng đều được phân công trực ban, thời gian đi làm và nghỉ ngơi cũng không theo quy luật, ca ngày ca đêm thay phiên nhau, thời gian nghỉ ngơi có khi là một ngày, có khi là hai ngày, có lúc cũng có thể được nghỉ ba ngày.

Kim Hề có lịch trực của anh, biết anh ngày nào đi làm, ngày nào nghỉ.

Hôm nay anh không đi làm.

"Chẳng phải hôm nay anh được nghỉ sao? Sao lại bảo với em là anh bận?" Cuối cùng cô cũng nhớ ra chuyện này.

"Trong khoa có ca phẫu thuật đột xuất, độ khó khá cao nên anh sang đó học hỏi."

"Hóa ra là thế."

Tin nhắn giục cô đến liên tục hiện lên trên màn hình điện thoại, Kim Hề không nấn ná thêm, "Em đi đây, nếu trễ quá thì anh về trước đi, em ở lại khách sạn cũng được."

...

Nói là tiệc mừng công, nhưng lại càng giống tiệc liên hoan của vũ đoàn.

Buổi biểu diễn tầm cỡ cuối cùng của năm nay đã kết thúc, trong vũ đoàn từ trên xuống dưới đều thở phào nhẹ nhõm, nhân dịp này đã bao trọn một phòng ở Bách Duyệt.

Kim Hề đến không muộn lắm, cô tìm một chỗ rồi ngồi xuống.

Ly chạm ly, Champagne sủi bọt.

Người ngồi bên cạnh cũng đang bàn tán về buổi biểu diễn tối nay, vô cùng ồn ào, Kim Hề ngồi trong góc, cầm điện thoại nhắn cho Hạ Tư Hành.

Kim Hề, [Em đói quá.]

Hạ Tư Hành nhanh chóng trả lời lại, [Chẳng phải em đang ăn cơm sao?]

Kim Hề, [Em muốn ăn canh bí đỏ, nhưng ở đây không có.]

Tin nhắn vừa được gửi đi, trên màn hình hiện lên dòng chữ "Đối phương đang nhập tin nhắn", phía bên cạnh bỗng chốc thông thoáng, hóa ra mấy người đang ngồi đều đồng loạt đứng dậy, cô ngẩng đầu lên thì thấy phó đoàn cầm ly rượu bước đến, "Mọi người cứ ngồi đi, không cần đứng lên làm gì. Tối nay mọi người vất vả rồi."

Kim Hề và mọi người đồng loạt đứng dậy nâng ly lên.

"Nhấp môi được rồi, không cần phải uống hết đâu." Phó đoàn dịu dàng nói, "Mọi người cứ ăn tự nhiên, muốn ăn gì cứ nói với nhân viên phục vụ, bảo bọn họ dọn lên."

Tuy phó đoàn nói thế, nhưng không ai gọi thêm món.

Hơn nữa thức ăn đã được mang lên đủ phần, nếu gọi nữa thì sẽ khiến người khác nghĩ mình háu ăn, có cô gái nào lại thích nghe người ta hỏi, "Vẫn còn ăn nổi hả?". Thứ hai, sẽ khiến mình trở nên kén chọn, bao nhiêu món ăn trước mắt mà vẫn không ưng, không phải kén chọn thì là gì?

Kim Hề lại mở điện thoại lên, Hạ Tư Hành đã trả lời.

Hạ Tư Hành, [Em đợi chút.]

Kim Hề khó hiểu, [?]

Năm phút sau, nhân viên phục vụ mở cửa phòng, đẩy ba chiếc xe đồ ăn vào, có người ngơ ngác, "Đây là?"

Người đeo thẻ quản lý trước ngực giải thích, "Đây là canh bí đỏ, pudding caramel, và bánh xốp hoa đào của khách sạn tặng mọi người."

Mỗi người đều được một phần ba món.

Kim Hề trợn tròn mắt, bỗng dưng hiểu ra Hạ Tư Hành bảo cô chờ một chút nghĩa là gì, không nén được mà bật cười.

Cô lấy điện thoại ra, chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà điện thoại đã có thêm vài tin nhắn.

Hạ Tư Hành, [Đủ không?]

Hạ Tư Hành, [Muốn ăn gì nữa? Anh bảo phòng bếp làm cho em.]

Kim Hề nhón một miếng bánh xốp hoa đào, vị đậu đỏ ngọt ngào tan ngay trong miệng, cô chợt khẽ cười, đưa tay xuống gầm bàn gõ từng chữ từng chữ một.

Kim Hề, [Anh A Hành rộng rãi quá, em cám ơn anh A Hành.]

Lúc mới quen nhau, cô đều gọi anh như thế, về sau... về sau thì không thể gọi như thế nữa. Hoặc là cô gọi anh là Hạ Tư Hành, có khi sẽ gọi anh là bác sĩ Hạ, lúc không vui thì chỉ "Này" một tiếng...

Nhưng Hạ Tư Hành rất thích nghe cô gọi mình như thế.

Đặc biệt là khi ở trên giường, anh sẽ dùng mọi cách để dụ dỗ cô gọi tên mình. Sau khi gặp anh, Kim Hề mới biết mình có máu phản nghịch, anh càng thích nghe cô gọi mình như thế thì cô lại càng không gọi.

Nhưng cuối cùng, cô mang đôi mắt đỏ bừng, thủ thỉ gọi tên anh, "Anh A Hành..."

Bình thường cô hiếm khi gọi anh như thế.

Ai bảo hôm nay anh đến xem cô biểu diễn, lại gọi đồ ăn cho cô, ba món này đều là món yêu thích của cô. Vì thế Kim Hề cũng trả lại anh một ít "bánh quy".

Hạ Tư Hành, [Không có gì.]

Hạ Tư Hành, [Lát nữa cám ơn trực tiếp là được.]

***

Tác giả:

Hạ Tư Hành: Em cám ơn sớm quá rồi.

Hạ Tư Hành: Lát nữa tự trải nghiệm, xem biểu hiện của em có lòng bao nhiêu.

Kim Hề:...