Nghe câu này, Giang Họa Bình lại im lặng một lần nữa.
Phó Quân Thâm nhắc tới chuyện này, bà mới chợt nhận ra rất có thể chuy3ện năm đó còn có ẩn tình khác.
Nhưng
lúc ấy, bà đã hỏi ông cụ Giang rất nhiều lần, ông cụ Giang đều ngậm chặt miệng không chịu nói.1
Bà hoàn toàn thất vọng, lựa chọn không gặp ông ấy nữa.
Có điều lúc ông cụ Giang qua đời, bà cũng trở về túc trực
bên linh 9cữu mấy đêm liền.
Trước khi Diệp Tổ Hà xuất hiện, nhà họ Giang đã rất hạnh phúc.
“Để mai đi.” Giang Hòa Bình lẩm bẩm: “Để b3ác suy nghĩ kỹ đã.”
Bốn người cơm nước xong, Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm xin phép ra về.
Giang Nhiên lại tức đế8n mức thở phì phò đi rửa bát.
Dọn dẹp xong, thấy Giang Họa Bình ngồi một mình trên ghế
sô pha, cậu ta nói: “Mẹ, nếu không còn việc gì nữa thì con về trường nhé.”
Giang Họa Bình ngẩng đầu, giơ tay vẫy cậu ta lại.
Giang Nhiên đi qua.
Giang Họa Bình xoa đầu cậu ta một cái, khẽ thì thầm: “Con trai, lúc nào con cũng phải nhớ, bố mẹ mãi mãi yêu con,
vì con, bố mẹ có thể hy sinh tất cả.”
Câu tình cảm bất ngờ khiển Giang Nhiên lần đầu tiên cảm thấy lúng túng: “Mẹ?”
Cậu ta có hơi cảm động.
Nhưng cảm động chưa được ba giây, Giang Hòa Bình lại đá cậu ta một phát: “Đi ra ngoài thì đóng cửa lại, hôm nay
đừng trở về làm phiền mẹ nghỉ ngơi.”
Giang Nhiên: “…”
Đệch.
Cậu ta không nên cảm động.
***
Đúng như mong muốn của Tô Lương Huy, sau khi dư luận bùng nổ trên Weibo, Diệp Tổ Hà sẽ nhanh chóng để Tô
Nguyễn và Giang Mạc Viễn đăng ký kết hôn.
Hôn lễ vẫn đang trong quá trình chuẩn bị, về sau sẽ làm bổ sung.
Sau khi thành công gả vào nhà họ Giang, một lần nữa trở thành mợ chủ nhà giàu, Tô Nguyễn lại khôi phục dáng vẻ
cao quý sang chảnh.
Cô ta chải chuốt tỉ mỉ một hồi, sau đó bắt xe đến Tập đoàn Giang thị.
Tô Nguyễn muốn tuần tra công ty.
Cố Diệp Phi
Cô ta đã muốn làm vậy từ lâu, có điều lúc trước cô ta không thể ra vào Tập đoàn Phó thị.
Cuối cùng lần này không còn ai dám ngăn cản cô ta nữa.
Nhưng điều Tô Nguyễn không ngờ là ngay cả Tập đoàn
Giang thị, cô ta cũng không thể vào.
Nhân viên ở đại sảnh tầng một đều nhìn cô ta bằng ánh mắt chán ghét như tránh tà.
Giang Mạc Viễn chẳng là cái thá gì, Tô Nguyễn càng không phải.
“Cản tôi?” Tô Nguyễn cười nhạt: “Tôi là bà chủ nhà họ Giang, các cô cản tôi là muốn bị đuổi việc à?”
“Giang phu nhân, thực xin lỗi.” Nhân viên lễ tân châm chọc nhìn cô ta: “Bây giờ Tam gia không chỉ không còn là
CEO của công ty mà còn gây ra tổn thất cực lớn cho công ty, cô không có tư cách đi vào.”
Coi mình là bà chủ nhà họ Giang thật đấy à? Không biết tự lượng sức mình.
Sắc mặt Tô Nguyễn thay đổi: “Cô nói cái gì?!”
Giang Mạc Viễn không còn là CEO của Tập đoàn Giang thị nữa? Vậy cô ta gả cho anh ta, há chẳng phải thành công
cốc rồi sao?
Cô ta còn mưu tính được gì nữa.
Hai người bảo vệ tiến lên, mặc kệ Tô Nguyễn có vùng vẫy thế nào, bọn họ cũng lạnh lùng ném cô ta ra ngoài.
Có người qua đường dừng lại, nhìn cô ta chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cảnh tượng này quá mức quen thuộc.
Tô Nguyễn bị sỉ nhục đến run cả người, cô ta không còn mặt mũi ở lại đây thêm một giây nào nữa, nhanh chóng
ngồi xe trở về nhà họ Giang.
***
Lúc này, nhà tổ nhà họ Giang.
Giang Mạc Viễn ngồi trên ghế sô pha, cơ thể uể oải chán chường, chẳng còn phong thái như trước kia nữa.
Anh ta không thể ngờ sự việc lại tồi tệ nhanh đến như vậy.
Hơn nữa, trên mạng còn có người moi ra dự án xóa đói giảm nghèo của nhà họ Giang, phát hiện anh ta chính là
người dẫn Doanh Tử Khâm về nhà họ Doanh.
Một trong những kẻ đầu sỏ khiển Doanh Tử Khâm trở thành kho m.á.u sống chính là Giang Mạc Viễn.
Kể ra đúng là chuyện cười.
Trước kia anh ta hoàn toàn xem thường Doanh Tử Khâm, nhưng bây giờ thì ngược lại, cô đã trở thành người mà
anh ta không thể với nổi.
Vật đổi sao dời, chẳng ai né tránh được.
Lúc Giang Mạc Viễn đang thất thần thì cửa biệt thự bị đẩy ra.
Người tới là Giang Hòa Bình.
Bà vẫn mặc sườn xám, đi giày cao gót, ánh mắt bà lạnh tanh: “Giang Mạc Viễn, có nhớ tôi đã nói gì không?”
Không đợi Giang Mạc Viễn kịp phản ứng, Giang Họa Bình đã vung tay, trực tiếp giáng cho anh ta một cái tát: “Tôi
đã nói cậu đừng có động đến Tử Khâm, nếu không, tôi sẽ không tha cho cậu.”
Cái tát này của Giang Hòa Bình không hề nhẹ, khóe miệng Giang Mạc Viễn còn rách ra.
Anh ta lau vết m.á.u trên
khóe môi, sắc mặt u ám đến đáng sợ: “Giang Họa Bình, chị chán sống rồi à!”
“Chị gái như mẹ, không biết tôn ti trật tự” Giang Hòa Bình lại cho anh ta một cái tát nữa: “Tốt nhất cậu nên vui
mừng vì kết quả không như tôi nghĩ.”
Nói xong, bà không nhìn Giang Mạc Viễn nữa, cứ thế xoay người rời khỏi nhà cũ.
Ngoài cửa lớn, Phó Quân Thâm đang nghịch tóc Doanh Tử Khâm.
Cô muốn hất tay anh ra nhưng anh vẫn rất cố chấp bện tóc đuôi sam cho cô.
“Này.” Giang Họa Bình đưa sợi tóc bà
giật được trên đầu Giang Mạc Viễn cho Phó Quân Thâm: “Tóc ngắn quá, suýt nữa thì không giật ra được.”
Không có cách nào để kiểm tra quan hệ cha con giữa anh chị em nên chỉ có thể dùng nhiễm sắc thể để xác định
quan hệ huyết thống.
Vì thế, muốn thuyết phục những cổ đông của Tập đoàn Giang thị, chỉ làm giám định quan hệ huyết thống giữa
Giang Họa Bình và Giang Mạc Viễn là không đủ.
Phó Quân Thâm nhận lấy, cất mấy cọng tóc ấy đi rồi hỏi: “Bác gái,
bây giờ chú Giang ở đại học thành phố Hồ ạ?” “Đúng.” Giang Họa Bình gật đầu: “Bây giờ anh ấy dẫn dắt sinh viên
mới nên đến khu trường mới rồi.”
Đại học thành phố Hộ cũng là một trong những ngôi trường hàng đầu nước Hoa.
Hơn nữa, trong lĩnh vực khoa học
sinh vật, thậm chí đại học thành phố Hộ còn vượt xa Đại học Để đô.
“Vâng.” Phó Quân Thâm mở cửa xe: “Hai người lên xe đi, bây giờ chúng ta qua đó.” Cuối cùng Doanh Tử Khâm
cũng cứu được lọn tóc của mình, cô tức tối đá anh một phát.
Mà đúng lúc ấy, Tô Nguyễn hồn xiêu phách lạc cũng vừa trở về từ Tập đoàn Giang thị.
Lần này, cuối cùng cô ta cũng gặp được Phó Quân Thâm, nhưng lại đúng lúc cô ta chán chường tuyệt vọng nhất.
Tô Nguyễn hoàn toàn không chịu nổi sự tương phản như vậy, cô ta bất ngờ hét lên một tiếng: “Phó Quân Thâm!”
Phó Quân Thâm không quay đầu, chỉ hơi cúi người, nhéo khẽ gương mặt cô gái: “Đến đại học thành phố Hộ tìm
Giang Trình Quân với bác Giang đi, anh ở lại giải quyết mấy việc đã.”
Doanh Tử Khâm ngước mắt lên nhìn anh, không bộc lộ chút cảm xúc gì, rất bình thản yên tĩnh.
Nét mặt Phó Quân Thâm hơi khựng lại: “Yểu Yểu, ánh mắt này của em…”
Anh không nói ra sáu chữ cuối giống như muốn g.i.ế.c anh vậy”.
Giang Họa Bình nhìn hai người mấy giây như có điều suy nghĩ, bà kéo vai cô gái lại: “Tài lái xe của cô cũng rất tốt,
không kém hơn nó đâu, cháu cứ yên tâm ngồi.”
Hai người lên xe, nhanh chóng rời đi.
Phó Quân Thâm nhíu mày, tâm trạng lại thoáng chốc khá lên rất nhiều.
Anh nhẹ giọng lẩm bẩm: “Không thể nào…”
Tô Nguyễn không chịu nổi cảm giác bị phớt lờ, giọng điệu cô ta cao hơn một quãng nữa: “Tôi là cái gì? Rốt cuộc
trong mắt anh, tôi là cái gì?!”
Nếu như ban đầu không phải vì anh có cảm tình với cô ta, sao ông cụ Phó lại xin nhà họ Tô cho bọn họ đính hôn?
“Hình như thật sự chưa từng nói trực tiếp với cô những điều như vậy.” Lúc này, Phó Quân Thẩm mới xoay người,
ánh mắt anh lạnh tanh, không có một tí độ ẩm nào: “Cô chẳng là cái thá gì cả.” Tô Nguyễn không nhịn được lùi về
phía sau một bước, không thể nào chấp nhận nổi.
Cô ta chỉ về hướng chiếc Maserati vừa đi khỏi: “Vậy cô ta thì sao?
Chẳng phải anh cũng chỉ đùa cho vui à?” Phó Quân Thâm lạnh nhạt: “Cô ấy là báu vật.”
Nói đoạn, cặp mắt đào hoa của anh cong lên, anh cười rất khẽ: “Là tình yêu của tôi.”
Năm chữ ấy khiến phòng tuyến tâm lý trong lòng Tô Nguyễn trực tiếp sụp đổ.
Một người như thế nào mới có thể
khiến một người đàn ông nói ra mấy chữ “tình yêu của tôi”?
Lần này, cô ta đã hoàn toàn hiểu rõ, hóa ra trước kia đều là suy nghĩ chủ quan của cô ta, là cô ta tự mình đa tình.
Phó Quân Thâm không nói gì nữa, rời khỏi nhà tổ của nhà họ Giang.
Cô ấy là báu vật, là tình yêu của tôi.
Vì cô mà sống, vì cô mà chết.
Vì cô mà diệt trừ tội ác, dựng lại một thời thịnh thể trong sạch,
Bên này, Doanh Tử Khâm và Giang Hòa Bình cùng tới đại học thành phố Hộ.
Giang Trình Quân là giáo sư ngành sinh vật học, học thức phong phú, uy tín rất cao.
Lúc hai người đến, ông đang giảng bài cho sinh viên.
“Họa Bình.” Giang Trình Quân rất bất ngờ: “Sao em lại về đây?”
Giang Họa Bình khẽ gật đầu: “Anh cả.”
Tình cảm của hai anh em rất tốt, tính cách cũng giống nhau, bọn họ đều chẳng muốn tranh giành thứ gì của nhà họ
Giang.
Giang Trình Quân bảo sinh viên ra về rồi mới hỏi thăm: “Họa Bình, có chuyện gì thế?”
“Anh cả, có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.” Giang Họa Bình thuật lại mục đích đến: “Chính là như vậy.”
Nghe xong, sắc mặt Giang Trình Quân cũng thay đổi, bỏ công việc trong tay xuống: “Đi, bây giờ đến bệnh viện
luôn.”
Bọn họ không tranh không có nghĩa là Tập đoàn Giang thì có thể rơi vào tay người ngoài.
Ba người cùng lái xe đến bệnh viện.
Giang Họa Bình và Giang Trình Quân giao ba mẫu tóc cho các bác sĩ ở trung
tâm giám định, cũng yêu cầu cho kết quả nhanh nhất.
Hôm nay là chủ nhật, ở trường không có việc gì.
Doanh Tử Khâm cũng ngồi trên ghế đợi, thuận tiện lấy di động ra,
tìm một tuyển thủ dự thi trên bảng xếp hạng toàn cầu, gửi lời thách đấu.
Vừa gửi đi, màn hình điện thoại của cô đã nhảy ra một thông báo,
[Đối phương đã đầu hàng, bạn nhận được 100 điểm)
Hay lắm.
Doanh Tử Khâm nhìn bảng xếp hạng tổng, sau khi xác nhận cô có thể giành được khoản tiền thưởng kếch xù thì
không quan tâm gì nữa.
Trong vòng thi bán kết, số lần thắng liên tiếp càng nhiều thì điểm được cộng dồn cũng càng cao.
Mà đến bây giờ, Doanh Tử Khâm còn chưa thua một trận nào.
Cơ mà nếu nói không thua thì phải nói rằng cô chưa hề tiến hành một trận thách đấu nào.
Giang Hòa Bình và Giang Trình Quân ngồi bên cạnh, hai anh em họ đều có vẻ rất sốt ruột.
Hai tiếng sau đã có kết quả giám định.
Giang Họa Bình nhận lấy tập tài liệu từ tay bác sĩ rồi từ từ mở ra.