Cô Thiên Kim Thất Lạc

Chương 219




Anh ta chỉ đến một mình, cũng không dẫn theo bất kỳ trợ thủ nào.

Thậm chí còn quần là áo lượt nghiêm chỉnh, nhưng bởi3 vì lúc đến có chút vội vàng, nên áo sơ mi hơi nhăn nhúm.

Nhìn có vẻ như hoàn toàn không có chút uy hiếp.

Bọ1n đầu gấu kia cũng đều là dân lão luyện trải qua nhiều trận chiến, tham gia không ít trận đồ sát tập thể, sao có

thể vì một 9câu nói uy h.i.ế.p mà run sợ? Còn cái gì mà truy nã quốc tế, đúng là chuyện nực cười nhất trên đời.

Mấy

tên đầu gấu đứng hàng đ3ầu hoàn toàn bỏ ngoài tai mấy lời vớ vẩn của anh chàng điều tra viên, hùng hổ xông lên

phía trước.

Ở bên cạnh, Diêm gia lại 8nhíu c.h.ặ.t đ.ầ.u mày, giống như đang cố gắng nhớ lại điều gì đó.

Đột nhiên, mồ

hôi lạnh của lão ta túa ra, lão ta gầm lên một tiếng: “Dùng tay lại hết! Dừng lại!”

Bọn đầu gấu đều đi theo Diêm gia, lão ta đã ra lệnh như vậy, tất nhiên bọn chúng phải dừng lại, nhưng đều ngơ

ngác không hiểu gì.

Điều tra viên trẻ tuổi phủi bụi bẩn bám trên áo, cười như không cười: “Dừng gì chứ? Ban nãy không phải còn hừng

hực khí thể đòi xử lý người khác à? Tôi đi, đã nhường đường cho các người rồi, lẽ nào còn phải bắt tôi đích thân tới

mời?”

“Không! Bọn tôi chỉ tới đây đi dạo thôi.” Diêm gia nở một nụ cười méo xệch, nói năng khó khăn: “Tuyệt đối không

có ý gì khác, bọn tôi đi ngay đây! Đi ngay đây.” Nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt anh chàng điều tra viên tắt ngúm:

“Đi? Ông tưởng rằng, ông muốn chơi thì IBI cũng phải chơi cùng với ông đấy à?”

Anh ta chỉ tay xuống con đường

bên dưới: “Đừng sợ, cho dù hôm nay ông có đi, thì chúng tôi cũng có thể tìm được ông.”

Diêm gia chảy mồ hôi lạnh càng nhiều, bàn tay nắm lấy Phật châu cũng đang run lên.

Lão ta có nằm mơ cũng không ngờ, lão ta chẳng qua chỉ nhận cuộc gọi của Phương Chí Thành như thường lệ, đến

kiểm tí hàng, ấy vậy mà lại đụng độ vào IBI!

IBI là gì cơ chứ?

Là nơi chuyên môn xử lý tội phạm quốc tế:

Chỉ có những tên tội phạm có chiến tích lẫy lừng trên trường quốc tế, mới lọt vào danh sách truy nã của IBI.

Lão ta chỉ là một con kiến ở Ninh Xuyên, mà có thể lọt vào mắt IBI, đáng để bọn họ cử hắn một điều tra viên cấp cao

xuống đây ư?

Diễm gia chợt cảm thấy thân mình lạnh toát

Thực ra lão ta đã từng gặp điều tra viên và một vài cảnh sát quốc tế của IBI rồi, nhưng chỉ có điều khi đó, đối tượng

truy bắt của bọn họ không phải là lão ta.

Cho nên chính vì như vậy, lão ta mới càng thêm sợ hãi.

Đương nhiên, hôm nay IBI chỉ cử một điều tra viên cấp cao tới, lão ta đủ khả năng để giữ điều tra viên cấp cao này

lại.

Nhưng nếu làm như vậy thì ngày c.h.ế.t của lão ta cũng chẳng còn xa nữa.

Một khi đã bị IBI nhắm tới thì không ai có thể thoát được cả.

“Diêm gia!” Phương Chí Thành vẫn còn đang cầu cứu: “Diêm gia, tôi bảo đảm với ngài, cô ta tuyệt đối có thể bán

được với giá cao!”

“Đồ ngu!” Diêm gia tức giận đến bật cười, lão ta nhấc chân lên, đạp vào vùng bụng của Phương Chí Thành.

Phương Chí Thành đau đến gập người, không thể thở nổi, có phần không dám tin: “Diêm gia?!”

Điều tra viên trẻ tuổi đứng ở một bên quan sát, anh ta chắp tay sau lưng, mỉm cười, cũng không có động tác ra tay

ngăn cản.

Diêm gia nhấc bổng cổ áo của Phương Chí Thành lên, rít lên qua từng kẽ răng, giận dữ khác thường: “Rốt

cuộc mày chọc vào ai rồi?! Mà IBI cũng muốn truy bắt mày hả!”

Đầu óc của Phương Chí Thành lúc này đang ngưng trệ, ông ta ngẩn tò te nói: “ cái gì I?”

Thực ra cụm từ viết tắt TBI này đến học sinh tiểu học cũng biết.

Dù sao thì cũng từng được ghi vào trong sách giáo

khoa lịch sử, cũng từng lên sóng thời sự truyền hình quốc gia.



IBI đã điều tra và giải quyết được vô số vụ án phạm tội quốc tế, bảo vệ sự an toàn của không ít người, có đóng góp

to lớn trong việc duy trì hòa bình thế giới.

Nhất là mấy tháng trước, IBI còn đăng ký cả một tài khoản Weibo, thu hút sự quan tâm của rất nhiều cư dân mạng.

Những gia tộc lớn ở Đế đô đều có kết nối với IBI.

Nhưng Phương Chí Thành chỉ là một tên trọc phú, cách biệt với những hào môn chân chính không biết bao nhiêu

bậc, căn bản không đủ tư cách tiếp xúc với IBI.

Ông ta chắc chắn đã từng nghe nói tới rồi, nhưng tuyệt đối không ngờ ông ta lại có cơ hội được nhìn thấy điều tra

viên của IBI hạ mình tới nơi này.

Diêm gia bởi vì bộ dạng ngơ ngác của ông ta mà càng thêm tức giận, lão ta rống

lên đầy giận dữ “Ông đây nói cho mày biết, mày c.h.ế.t chắc rồi, mày kéo ông c.h.ế.t theo mày rồi!”

Những chuyện mà bọn họ từng làm cũng rất bẩn thỉu, chỉ có điều vẫn luôn thực hiện trong bí mật, không gây ra

quá nhiều sự chú ý.

Nhưng chọc vào IBI thì triệt để không còn đường lùi nữa.

Phương Chí Thành vẫn chưa phản ứng lại được, đầu váng mắt hoa, cả người run rẩy.

“Đội trưởng, cô… cô Doanh này rốt cuộc là ai thế?” Đội viên của đội Nhất Tự cũng ngạc nhiên đến đờ đẫn: “Em mới

gặp người của IBI ở chỗ của lão đại một lần thôi.”

Bởi vì bản chất giống nhau, nên đội Nhất Tự và IBI cũng từng có hợp tác.

“Ai biết.” Đội trưởng lắc đầu, vẻ mặt suy ngẫm: “Liệu có phải là họ hàng của trường quan nào đó không?”

“Không thể nào.” Một đội viên nói: “IBI làm gì có trưởng quan nào là người nước Hoa, có thể tùy ý cử một điều tra

viên cấp cao xuống, thì có thể là một thám trưởng tầm thường được chắc?”

“Cô Doanh, khiến hai người phải sợ hãi rồi.” Thái độ của anh chàng điều tra viên vẫn cung kính như cũ: “Máy bay

đã tới, tôi cử người đưa hai người về trước, chuyện ở đây, chúng tôi sẽ giải quyết sau.”

“Làm phiền rồi.” Doanh Tử Khâm lấy giấy ăn ra lau mồ hôi trên trán, nhịp thở chậm rãi: “Tiểu Lan, đi thôi.”

Ôn Thính Lan bám theo cô.

Diêm gia và bọn tay chân của lão ta đều không động đậy, vì căn bản là không dám.

“Người anh em” Đội trưởng bước lên, thân mật khoác vai anh chàng điều tra viên cấp cao: “Sao các anh lại đi lo

loại chuyện này thế?”

“Tổng bộ hạ lệnh gấp.” Điều tra viên trẻ tuổi nhận ra thân phận của bọn họ, gật đầu, cũng không có ý giấu giếm:

“Vừa hay tôi đang ở gần đây, nên đi qua luôn.”

“Còn là tổng bộ nữa cơ à?” Vẻ mặt của đội trưởng trở nên nghiêm túc hơn:

“Không nói nguyên nhân là gì hả?”

“Không, chỉ bảo tôi tới bảo vệ một vị tiểu thư họ Doanh và em trai cô ấy.” Điều tra viên trẻ tuổi nhớ lại mệnh lệnh

mình nhận được, trả lời: “Tổng bộ nội ngoại hình của cô Doanh không phải đẹp một cách tầm thường, cho nên tôi

vừa nhìn đã nhận ra ngay.”

“Thế thì lạ thật.” Đội trưởng rất thắc mắc: “Lẽ nào do mấy người đông quá nên rảnh à?”

Không thì sao lại còn đặc biệt chạy tới cái thành phố Ninh Xuyên này? Thậm chí cho dù là một vài giao dịch xám ở

Để đô và thành phố Hộ, chỉ e IBI cũng chẳng có tâm trạng và thời gian đầu mà quản.

“Đầu ra, bên phía châu Âu

bọn này còn đang vướng mấy tên tội phạm liền kia kìa, khó khăn lắm tôi mới chia bớt việc được cho người khác mà

chạy tới đây đấy.”

“Cho nên tôi nghi ngờ…” Điều tra viên trẻ tuổi hằng giọng mấy cái, hạ thấp giọng xuống, ra vẻ thần bỉ xì xào: “Anh

xem, cô Doanh xinh đẹp như vậy, liệu có phải là có gì đó với một vị trưởng quan nào đó của bọn tôi không?” (2)

Sau hai tiếng đồng hồ, máy bay hạ cánh xuống thành phố Hộ.

Trong khoang hành khách, Doanh Tử Khâm đang đắp chăn mỏng, dựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi.

Ôn Thính Lan cũng

biết cô rất mệt, nên không làm phiền cô.

Cậu yên lặng ngồi bên cạnh chị mình, bắt đầu xem những tài liệu học tập mà bên phía trường Đại học Norton gửi

tới.

Nếu như không phải vì cậu quá vô dụng, thì cậu đã chẳng bị bắt đi, còn suýt nữa liên lụy đến chị gái.

Nhưng mà IBI?



Ôn Thính Lan trước giờ rất thích xem thời sự, cũng quan tâm đến những chuyện lớn xảy ra trên quy mô quốc tế,

cậu biết IBI là tổ chức lớn mạnh đến mức nào.

Với IQ 228 của cậu, cũng không thể lý giải vì sao IBI lại nhúng tay vào một chuyện nhỏ nhặt như thế này.

Cậu còn đang trầm ngâm suy nghĩ thì bên cạnh đột ngột vang lên tiếng bước chân.

Người đàn ông thân hình cao

ráo, đẹp như ngọc tạc.

Anh mặc một chiếc sơ mi màu đen, để mở hai hàng cúc trên cùng, vô hình trung tô điểm thêm trên dung nhan yêu

nghiệt rung động lòng người kia một nét biếng nhác lơ đễnh.

Mùi trầm hương phỉ thúy thanh đạm bám theo bước chân anh, như có thể xoa dịu mọi thứ.

Ôn Thính Lan ngẩn

người, đang định lên tiếng.

Phó Quân Thâm nghiêng đầu, ngón tay thon dài đặt lên môi, ra hiệu cho cậu đừng nói

chuyện: “Suyt…” Sau đó, anh lấy điện thoại ra, đưa cho Ôn Thính Lan xem.

Bên trên là một dòng chữ được gõ sẵn từ trước.

[Chú đang đợi em ở nhà, bên dưới có xe, rất an toàn.)

Ôn Thính Lan ngập ngừng một lúc lâu, rồi mới quyết định đứng dậy, đi xuống máy bay.

Trước khi xuống khỏi máy bay, cậu còn rất cảnh giác nhìn người đàn ông một cái.

Mà cô gái lúc này còn đang say ngủ, quay nghiêng về phía anh.

Trước nay cô gái ngủ rất yên lặng.

Hai tay và hai chân co lại, cả người co tròn bé xíu, giống như một bé mèo con vừa

sinh ra đời.

Đây là một tư thế ngủ rất không có cảm giác an toàn.

Ngay cả trong giấc ngủ, cô cũng ở trong trạng thái phòng bị.

Phó Quân Thâm rũ mắt xuống, hàng mi dài khẽ rung.

Anh khom người cúi xuống, tay khẽ giơ lên, muốn xoa đầu cô, nhưng rốt cuộc vẫn không đặt xuống.

Cuối cùng, anh bế cô lên, đi xuống khỏi máy bay.

Dường như cảm nhận được có cơn gió thổi qua, cô rúc sâu vào

lòng anh hơn một chút, đầu dính sát n.g.ự.c anh.

Nhưng bản thân cô vẫn đang chìm sâu trong giấc ngủ, rất say rất say, chưa hề tỉnh lại.

Đây chỉ là một hành động trong vô thức.

Bàn tay Phó Quân Thâm hơi cứng lại, lát sau, anh cười khẽ.

Giọng nói khẽ đến mức khó có thể nghe thấy: “Đã cả nghĩ rồi, vẫn là một cô bạn nhỏ thôi.”

Buổi tối.

Tuy Doanh Nguyệt Huyên không muốn nghe Chung Mạn Hoa tổ khổ nhưng vẫn quay về nhà họ Doanh.

Sau khi cô ta trở về nhà, trước tiên là lượn một vòng, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Doanh Thiên Luật đầu.

“Mẹ.” Doanh Nguyệt Huyên chỉ đành đi hỏi Chung Mạn Hoa: “Mấy hôm nay anh đều không về nhà ạ?”

Biểu cảm của Chung Mạn Hoa cứng đờ, nhớ đến cuộc nói chuyện của Doanh Thiên Luật và bà ta hôm đó, giọng

điệu lạnh nhạt hẳn đi: “Công ty do nó tự thành lập lắm việc lắm, đầu phải con không biết.”

Đồng thời trong lòng bà ta cũng nhói lên.

Doanh Thiên Luật nói muốn công bố thân phận của Doanh Tử Khâm, chuyện này một khi được công bố ra sẽ là

một đòn đả kích cực mạnh đến cả Doanh Nguyệt Huyên và Tập đoàn Doanh thị.

Nghe thấy vậy, Doanh Nguyệt

Huyên yên tâm hơn nhiều, cô ta do dự một lúc rồi lên tiếng: “Mẹ, hôm nay em gái đã đến trường rồi.”

“Đến thì đến thôi.” Chung Mạn Hoa đặt mạnh cốc trà xuống bàn, thái độ lạnh lùng: “Con đừng tiếp xúc với nó, chỉ tổ hư người.”

Doanh Nguyệt Huyên lập tức nuốt ngược trở lại những lời định nói phía sau.

Vốn dĩ Chung Mạn Hoa đã không ưa gì Doanh Tử Khâm, nếu cô ta nói ra chuyện Doanh Tử Khâm bắt nạt bạn học thì chỉ e sẽ càng làm Chung Mạn Hoa thêm chán ghét.

Vừa nhắc đến Doanh Tử Khâm, lòng dạ Chung Mạn Hoa lại rối như tơ vò.

Bà ta cũng không tiếp tục uống trà được nữa, định lên lầu nghỉ ngơi thì đúng lúc này vang lên tiếng chuông điện thoại.

Là một số máy lạ, Chung Mạn Hoa nhấc máy: “A lô?”