Cô Thiên Kim Thất Lạc - Tố Uyên

Chương 347




Tạ Mạn Vũ là ảnh hậu, chưa từng quay một bộ phim truyền hình nào, độ thảo luận dĩ nhiên không so được với các

nữ minh tinh đạt giải3 trong mảng phim truyền hình cùng lửa dù kỹ năng diễn xuất của cô ấy mạnh hơn.

Bởi xét cho cùng thì phim truyền hình vẫn c1ó lượng người xem lớn hơn phim điện ảnh.

Nhưng kỳ nghỉ hè năm ngoái, cô ấy và Thương Diệu Chi đã cùng tham gia một chương 9trình thi chọn tài năng

thiết kế, độ thảo luận tiến thêm một bước lớn.

Bây giờ đã hơn nửa năm kể từ cuộc thi chọn tài năng ấy nhưn3g vẫn

có cư dân mạng tò mò bàn tán không biết rốt cuộc nhà thiết kế thời trang thần bí tên “Mị” này là ai.

Tiếc là mãi vẫn8 không thể tìm ra, kể cả nhân viên của Truyền thông Sơ Quang cũng không biết.

Trong giới cũng có không ít nghệ sĩ hỏi thăm Tạ Mạn Vũ song đều không nhận được câu trả lời nào hữu ích.

Quan trọng nhất là tháng mười năm 2020, Tạ Mạn Vũ đã giành được một vai diễn của công ty điện ảnh Toàn Cầu.

Công ty điện ảnh Toàn Cầu hoàn toàn xứng đáng là công ty điện ảnh hàng đầu thế giới.

Những năm đầu, bọn họ là một công ty sản xuất phim hoạt hình, nhiều nhân vật hoạt hình của họ đã có ảnh hưởng

rất lớn trên toàn thế giới, cực kỳ thịnh hành ở thế kỷ trước.

Đầu thế kỷ 21, công ty điện ảnh Toàn Cầu đã làm những phiên bản người thật đáng của những bộ hoạt hình này.

Bọn họ lựa chọn diễn viên luôn rất khắt khe, thể hình mà không thích hợp thì kể cả có là ảnh hậu ảnh đế quốc tế

cũng vô ích.

Hiện giờ, Tạ Mạn Vũ chính là người nước Hoa duy nhất giành được vai nữ chính của phim.

Mà nhân vật cô ấy diễn, vốn dĩ ban đầu đã có rất nhiều người hâm mộ phiên bản hoạt hình, độ nổi tiếng của cô ấy

cũng tự nhiên tăng vọt chưa từng có.

Vào thời điểm công ty điện ảnh Toàn Cầu công bố tuyển chọn diễn viên, trên

Weibo đã có rất nhiều cư dân mạng bàn tán xem ai có thể lọt vào mắt xanh của công ty này.

Còn có người lập một bảng bình chọn, Diệp Hi cũng có tên trong đó.

Bởi Diệp Hi là ngôi sao nổi tiếng, người hâm mộ rất đông nên số phiếu đã vượt xa những người khác.

Thế nên đến cuối cùng, khi công ty điện ảnh Toàn cầu công bố kết quả chọn diễn viên với toàn thế giới, Diệp Hi

cũng bị chế giễu một thời gian.

Nhưng nhanh chóng bị fan của cô ta chặn lại, thậm chí còn hoàn hảo với ngược

được một đồng fan.

Hiện tại tốp mười trong bảng xếp hạng doanh thu phòng vé toàn cầu, công ty điện ảnh Toàn

Cầu đã có tới sáu bộ phim lọt top, điều này đã chứng tỏ thực lực khủng khiếp của công ty này.

Còn về Tần Linh Du,

cô ấy cũng xuất thân từ cuộc thi tài năng nhưng mà là cuộc thi tài năng nước ngoài.

Năm 2019, cô ấy mới trở lại nước Hoa.

Sau khi trở về, cô ấy một đường leo lên thẳng vị trí sao nữ hàng đầu.

Trong số các ngôi sao nữ, không một ai có thể vượt qua được địa vị của cô ấy.

Kể cả thời gian này, Diệp Hi rất nổi tiếng nhưng cũng không có thực lực lầy cứng đối cứng với Tần Linh Du.

“Hi Hi, em nghĩ thoáng ra.” Tần Lê bình tĩnh phân tích, cô ta khẽ cười: “Địa vị của Tạ Mạn Vũ quá cao, Tần Linh

Du lại kiêu ngạo chẳng xem ai ra gì, tổ sản xuất chương trình không mời được hai người này đâu.”

“Còn hai nghệ sĩ gạo cội lại càng không thể đến, mà chỉ cần người chương trình mới không phải hai người đó thì

mời ai cũng bị fan của em mắng chửi thôi.”

Diệp Hi khẽ cau mày: “Những nhà sản xuất Lý nói rồi mà? Lần này Truyền thông Sơ Quang là nhà đầu tư lớn nhất,

Tạ Mạn Vũ lại là người của Sơ Quang.”

“Cô ta xuất thân từ Truyền thông Sơ Quang nhưng thành lập phòng làm việc riêng từ lâu rồi.” Trần Lê nắm chắc

phần thắng: “Truyền thông Sơ Quang không thể nào kiểm soát được suy nghĩ của cô ta, càng không thể khiến Tạ

Mạn Vũ phải hạ mình tham dự vì một cuộc thi tài năng được.”

“Hơn nữa, cuối tháng hai là Tạ Mạn Vũ phải ra nước ngoài đóng phim rồi, cô ta có thời gian tham gia “Thanh xuân

202” à?”

“Thanh xuân 202” phải quay tới tận tháng tư, thời gian biểu như thế hoàn toàn không đủ.

Nghe đến đây, Diệp Hi

mới hơi yên tâm: “Chị Lê, em nghỉ ngơi một lát, nếu tổ sản xuất chương trình gọi điện tới thì chị gọi em dậy nhé.”

Trần Lê khẽ phất tay, ý bảo Diệp Hi cứ tự nhiên.

Đoạn, cô ta ngồi xuống trước máy tính, tiếp tục chỉ đạo bộ phận quan hệ công chúng đăng thông báo.

Phía đông Đế đô có một phố đồ cổ rất lớn.

Chuyện kiếm tiền mà Doanh Tử Khâm nói chính là đi mót đồ cổ.

Cô tạm thời không còn năng lực thần toàn, không tính ra niên đại cụ thể của đồ cổ nhưng vẫn có thể phân biệt được

thật giá.

Mục Hạc Khanh cũng thường xuyên đến con đường này nên về cơ bản đồ cổ thật đều bị ông mua hết quyên góp

cho viện bảo tàng Đế đô rồi.

Doanh Tử Khâm ngồi xuống trước một gian hàng, chỉ vào một cái bình vàng: “Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?”

Hai mắt ông ta sáng lên: “Giá chuẩn hai trăm nghìn đấy.”

Nghe thấy con số này, Doanh Tử Khâm ngẩng đầu lên, cặp mắt phượng khẽ híp lại.

Ông chủ tự thấy lúng túng:

“Vậy… vậy thì bớt hai mươi phần trăm, một trăm sáu mươi nghìn nhé, cô thấy thế nào?”

Một bàn tay thon dài trắng nõn vươn ra, cầm cái bình vàng kia lên.

Phó Quân Thầm ngắm nghía cái bình rồi cong môi cười: “Một cái bình rượu bắt chước phong cách triều Đường mà

ông bản một trăm sáu mươi nghìn à?”

Ông chủ không ngờ trò khôn vặt của mình lại trực tiếp bị vạch trần, ông ta càng thêm bối rối: “Mười nghìn được

chưa?”

Ông ta cũng phải tốn đến năm nghìn để nhập cái bình này về, còn tưởng sẽ bán được giá cao.

Phó Quân Thâm

nhướng mày, không nhanh không chậm trả tiền, đặt cái bình vàng vào tay Doanh Tử Khâm.

Hình như anh đã phát hiện ra một việc.

Có vẻ như cô bạn nhỏ nhà anh rất có hứng thú với vàng.

Doanh Tử Khâm bỏ bình vàng vào túi, cất giọng đều đều khoan thai: “Anh, anh lại lừa người ta.”

“Hử?” Phó Quân Thâm ngước mắt lên, cảm thấy hơi buồn cười: “Sao anh lại lừa người ta chứ? Ông ta vốn đã coi

cái bình vàng này là hàng nhái, thấy em là miếng mồi béo bở nên định làm thịt em đấy.”

Thực ra chiếc bình vàng này không phải hàng nhái gì cả mà là hàng thật trăm phần trăm.

Nếu đưa vào đấu giá, giá của nó sẽ phải trên một triệu.

“Hơn nữa, “lại” là lại thế nào?” Phó Quân Thâm giơ tay lên, nhéo má cô: “Cô bạn nhỏ, em giải thích đi.”

Doanh Tử Khâm nhíu mày: “Em xem anh không quyền không thể…”

Cô không nói hết được câu tiếp theo.

Doanh Tử Khâm hơi cụp mắt.

Ngón tay anh đè lên môi cô, ngăn câu nói tiếp

theo của cô.

Ngón tay ấy lạnh bằng nhưng lại mang theo một dòng điện.

Nhiệt độ đang dần lên cao.

Vẻ mặt Phó Quân Thâm rất cam chịu, anh không thể không bắt đầu dỗ dành: “Yểu Yểu, được rồi, anh nhận thua.”

Ai ngờ những lời anh tiện miệng nói lúc trước, bây giờ lại thành điểm yếu của anh chứ?

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Bấy giờ, Doanh Tử Khâm mới đẩy tay anh ra, ấn nghe điện thoại.

Là điện thoại của nữ thư ký gọi tới, nói chuyện trên Weibo.

Nữ thư ký gọi cô chỉ vì xót tiên thay sếp.

Loại chuyện nhỏ nhặt thế này, công ty sẽ đặc biệt cử người đi giải quyết,

đương nhiên sẽ không làm phiền đến sếp lớn.

“Ừ.” Doanh Tử Khâm không có gì bất ngờ, cô trầm ngâm một chút rồi hỏi: “Thu mua Truyền thông Thiên Hành

cần bao nhiêu tiền?

Nữ thư ký giật nảy mình: “Sếp, cô nghiêm túc đấy à?”

Truyền thông Thiên Hành đang trên đà phát triển, còn thiết lập quan hệ với công ty giải trí quốc tế là Truyền thông

Thời Đại, hơn hẳn Tinh Thần Ngu Lạc năm đó không biết bao nhiêu cấp bậc.

Doanh Tử Khâm ngáp một cái:

“Nghiêm túc.”

“Vậy chắc phải một thời gian nữa.” Nữ thư ký rất chi nghiêm túc: “Sếp yên tâm, cô cứ việc phụ trách xinh đẹp như

hoa, bọn tôi sẽ kiếm tiền cho cô.”

Doanh Tử Khâm: “…”

Cô cúp điện thoại.

“Anh cảm thấy cô ấy nói đúng đấy chứ.” Phó Quân Thâm dựa vào một bên, cặp chân dài khẽ cong, cặp mắt đào hoa

nâng lên: “Cô bạn nhỏ, em phụ trách xinh đẹp như hoa, anh kiếm tiền cho em, thấy sao?”

Doanh Tử Khâm liếc anh một cái: “Chắc em không thuê nổi anh đâu.”

Đây không phải chỉ là tổng giám đốc khu vực châu Á Thái Bình Dương gì đâu mà là tổng giám đốc cả Tập đoàn

Venus đấy.

“Người khác cần tiền.” Phó Quân Thâm uể oải: “Còn với Yểu Yểu, anh làm miễn phí.”

Doanh Tử Khâm không đáp, cô đi hai bước mới quay đầu cảnh cáo: “Sau này không được nhéo má em nữa.”

Nét mặt Phó Quân Thâm khựng lại, anh nhướng mày: “Vậy sao trước kia lại nhéo được?”

“À, em đổi ý rồi.”

Cố Diệp Phi

Phó Quân Thầm nghĩ ngợi một chút, nhận ra anh không hề có kinh nghiệm trong phương diện này nên quyết định

đi hỏi Nhiếp Diệc.

[Cô gái nhà anh có sáng nắng chiều mưa buổi trưa hâm hấp không? Kiểu mà không đoán ra

được ấy?]

Một phút sau, Nhiếp Diệc trả lời.

Ý cậu muốn hỏi là khi nào cô ấy không sáng nắng chiều mưa à?]

Bên kia.

Tạ Mạn Vũ vừa kết thúc một buổi họp báo, trở lại phòng làm việc, đang nhàn nhã tựa vào ghế xoay lướt Weibo thì

tự nhiên trông thấy hạt search.

Cô ấy ấn vào xem xong thì nghĩ ngợi một lát mới hỏi: “Chương trình “Thanh xuân 202” này là dự án của công ty

mình à?”

Quản lý nghe vậy bèn đáp: “Chưa tính là dự án, nhưng chúng ta có vốn đầu tư rất lớn.”

Tạ Mạn Vũ nói tiếp: “Tôi sẽ tham gia chương trình này.” “Chị Tạ?” Quản lý vô cùng kinh ngạc, hơn nữa cũng có vẻ

không đồng ý: “Chị muốn đi thật à?”

Với địa vị của Tạ Mạn Vũ, tham gia những gameshow kiểu này thực sự là hạ thấp thân phận, còn làm fan hâm mộ

bất mãn.

Không phải là chưa từng có ví dụ như vậy.

Hai năm trước cũng có một vị ảnh hậu nổi tiếng thế giới đi tham gia gameshow, cuối cùng mất một nhóm fan lớn.

“Cậu ngốc à?” Tạ Mạn Vũ hiểu nỗi lo của anh ta: “Fan của tôi không biết tôi xây dựng hình tượng thể nào ư?”

Quản lý ngơ ngác: “Chị Tạ, chị có hình tượng à?”

“Chứ còn sao.” Tạ Mạn Vũ nói chậm rãi: “Tôi thích các cậu em xinh trai.”

Quản lý: “…”

Cũng đúng nhỉ.

“Tuy công ty không tìm tôi nhưng bây giờ tôi cũng nhàn rỗi mà.” Tạ Mạn Vũ dặn dò: “Cậu liên lạc với tổ sản xuất chương trình “Thanh xuân 202″ xem bây giờ bọn họ có cần đến tôi không.”