Cô Thiên Kim Thất Lạc - Tố Uyên

Chương 339




Giọng nói không lớn, rất nhẹ nhưng có sức mạnh chấn động lòng người.

Vẻ mặt Lăng Đan và Lăng Song bất giác

thay đổi, dừng 3bước.

Hai người thậm chí còn cảm nhận được một luồng uy áp, chỉ trong phút chốc thần kinh họ

căng lên như dây đàn.

Ba vị trưởng lão đứng phắt dậy, quay đầu lại.

Đó là một người phụ nữ hơn 30 tuổi, ăn mặc rất đơn giản.

Dung mạo

bà bình9 thường, không có gì đặc biệt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự không tầm thường của bà.

Sau khi thấy

người phụ nữ, cơn 3buồn ngủ của tam trưởng lão đã bay sạch.

Ông ta đỡ chiếc mũ của mình, quỳ xuống nghe đến

rầm một tiếng.

Đại trưởng lão và8 nhị trưởng lão mở to mắt, vội vàng quỳ xuống.

Ba ông già đều rất cung kính.

“Bái kiến lão tổ tông.” Xưng hô này vừa vang lên, trong nháy mắt, Lăng Đan và Lăng Song đều cực kỳ sợ hãi.

Người phụ nữ trẻ như vậy lại là lão tổ tông của nhà họ Phục?

Không, đây không phải là trọng điểm.

Cổ y mạnh mẽ vốn có thể giúp bản thân giữ mãi nét thanh xuân.

Quan trọng là, không ngờ lão tổ tông của nhà họ Phục lại xuất hiện.

Đừng nói gia chủ hiện giờ của nhà họ Lăng là Lăng Trọng Lâu, nhưng trên thực tế, gia chủ mấy đời trước của nhà

họ Lăng vẫn còn sống.

Chỉ là đến một độ tuổi nhất định thì sẽ thoái vị đi dưỡng lão.

Tuy Lăng Đan và Lăng Song là cao thủ trong lứa này của Lăng Trọng Lâu nhưng vẫn không thể sánh với cổ võ giả

đã tu luyện hơn trăm năm.

Những cao thủ bất tử chân chính trong giới cổ võ thường đều bể quan không ra ngoài.

Thành viên trong gia tộc cũng khó gặp được một lần.

Càng đừng nói là lão tổ tông.

Mỗi gia tộc cổ y và cổ võ cũng chỉ có một lão tổ tông, là người có vai vế cao nhất vẫn còn sống trong gia tộc.

Sau khi

lão tổ tông này qua đời, người đứng đầu của lứa sau mới nhận được danh xưng ấy.

Lăng Đan và Lăng Song cũng chưa từng gặp lão tổ tông hiện giờ của nhà họ Lăng, họ cũng không biết đó là ai.

Họ

chỉ nhìn thấy ảnh và tượng của gia chủ các đời nhà họ Lăng trong từ đường, thi thoảng sẽ thắp

hương.

Theo suy đoán của Lăng Đan và Lăng Song, nếu có khả năng, lão tổ tông của nhà họ Lăng hiện giờ chính là người

lập nên nhà họ Lăng.

Cổ võ xuất hiện vào cuối thế kỷ 16, lịch sử của nhà họ Lăng không dài đến vậy nhưng cũng

phải được hơn 300 năm rồi Cổ y muộn hơn cổ võ xuất hiện vào cuối thế kỷ 18

“Không phải là cổ đại, không cần phải hành lễ như vậy.” Người phụ nữ ho mấy tiếng, nhấc tay, tỏ ý bảo ba vị

trưởng lão đứng dậy: “Tôi là Phục Tịch, đừng sợ, tôi có chuyện muốn hỏi các cậu.”

Câu này là nói với Lăng Đan và Lăng Song.

Nhưng Lăng Đan và Lăng Song vẫn rất căng thẳng.

Ai biết Phục Tịch

này lớn hơn họ bao nhiêu giáp đâu?

“Ta nghe nói nội kình bạo loạn trong người tiểu thiếu gia của các cậu đã bình phục hoàn toàn rồi.” Phục Tịch khẽ

gật đầu: “Không biết là ai đã chữa giúp cậu ấy vậy?”

Trong phút chốc, Lăng Đan và Lăng Song trở nên cảnh giác.

Chuyện Giang Nhiên đã hồi phục không giấu được nữa rồi.

Lăng Trọng Lâu là gia chủ nhà họ Lăng nhưng Giang

Họa Bình là một người bình thường.

Các gia tộc lớn đều theo dõi bà sát sao, Giang Nhiên cũng là cái gai trong mắt

không ít người.

Khoảng thời gian trước, giới cổ võ quá loạn, Lăng Trọng Lâu chỉ có thể đưa Giang Nhiên đến thành phố Hồ tránh

né.

Nhà họ Lăng và nhà họ Phục không phải là thông gia của nhau, kết liên minh với nhà họ Lăng là một gia tộc cổ

y khác.

Tuy cũng được coi như là bạn, nhưng không phải là mãi mãi.

Phục Tịch hỏi vậy là muốn làm gì? “Xin lỗi tiền bối.” Lăng Song và Lăng Đan nhìn nhau một cái, cùng một lúc cất

lời: “Có người cứu tiểu thiếu gia nhưng chúng tôi không biết đó là ai.

Theo gia chủ phỏng đoán, chắc hẳn là một vị

thần y lánh đời.”

Lời này là thật.

Lăng Trọng Lâu quả thật không biết ai đã cứu Giang Nhiên.

Nhưng có thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh của Giang Nhiên, chắc chắn không phải là bác sĩ bình thường.

Phục Tịch trầm mặc một lúc: “Vậy sao?”

Bà không nói gì, những người khác không dám động đậy.

“Đây là một viên thuốc do ta luyện.” Sau một thời gian

dài yên lặng, Phục Tịch lấy một chiếc hộp ra: “Kéo dài 80 năm tuổi thọ, cũng có thể lưu giữ được nhan sắc.”

Lăng Đan và Lăng Song không giấu được sự ngạc nhiên.

Ba vị trưởng lão cũng rất kinh ngạc.

Viên thuốc này, dù là Phục Tịch cũng phải hao phí rất nhiều tinh thần và sức lực.

Phần lớn người trong giới cổ ý

không thọ được là vì họ đang dùng sinh mạng để luyện thuốc.

Điều kiện để luyện được loại thuốc kéo dài tuổi thọ

như thế này thường rất ngặt nghèo, khiến chính bản thân tổn thọ.

Vì thể đến bây giờ, giới cổ y cũng chỉ nghiên cứu, điều chế được loại dưỡng nhan đan có tác dụng kéo dài tuổi thọ

chỉ dành riêng cho phụ nữ này.

Hơn nữa, còn bắt buộc phải chịu xung kích của hiệu lực thuốc.

Cần phải có cổ võ giá mạnh mẽ ở bên cạnh bảo vệ,

giúp người uống đủ thông huyệt vị.

Quan trọng nhất là, giống với cải tạo thân thể của thuật luyện kim, làm chậm

lại tốc độ già đi của tế bào việc dùng thuốc cũng có giới hạn độ tuổi

Vượt quá 50 tuổi, căn bản là không thể.

“Cầm lấy đi.” Phục Tịch cười nói: “Coi như là quà gặp mặt.” Quà gặp mặt? Nhị trưởng lão giật đứt râu, rít lên một

tiếng.

Nhưng họ cũng mới gặp lần đầu mà.

Sao không có quà?

Đây là đãi ngộ khác biệt gì vậy?

Rõ ràng họ mới là người nhà họ Phục!

Nhị trưởng lão nhìn chiếc hộp đó, trong mắt lộ ra ánh sáng xanh.

Nếu ông ta có thể lấy được nó để nghiên cứu, chắc chắn y thuật của ông ta sẽ nâng cao rất nhiều!

Lăng Song và Lăng Đan kinh hồn táng đảm nhận lấy, choáng váng trở về.

Nếu những gia tộc cổ võ khác biết Lăng Trọng Lâu nhận được thuốc do đích thân lão tổ tông của nhà họ Phục

luyện chế, sẽ có bao nhiêu người thấy mà thèm?

“Lão tổ tông, ngài.” Đại trưởng lão mới cất lời, Phục Tịch đã rời đi rồi.

Tam trưởng lão hừ một tiếng, nghiêng đầu, lại chìm vào giấc ngủ.

***

Cố Diệp Phi

Phục Tịch trở về nơi ở của mình.

Nơi ở của bà rất đơn giản, trong phòng ngủ có một chiếc giường, một chiếc bàn và một chiếc tủ.

Bên cạnh phòng

ngủ là mật thất để luyện thuốc.

Phục Tịch đi vào, ngồi xếp bằng trước là thuốc của mình.

Ánh mắt bà mơ màng, than nhẹ, đưa ra câu hỏi mà đến bản thân bà cũng không có câu trả lời: “Là người sao sự

phụ?”

Cổ võ giả thường thường sẽ mắc chứng bạo loạn nội kình, đây là do sau này tu luyện mà có.

Nhưng Giang Nhiên trời sinh đã vậy, về cơ bản là không có khả năng chữa khỏi.

Có điều không bao gồm mấy lão tổ tông của gia tộc cổ y, chỉ có điều họ sẽ không ra tay.

Phục Tịch hiểu rõ những

người cùng trang lứa với bà ở gia tộc cổ y biết cách chữa trị chứng này, người thì đã qua đời, người thì luôn bế

quan không chịu ra ngoài, tuyệt đối sẽ không liên quan đến Giang Nhiên.

Loại trừ những khả năng khác, đáp án

còn lại dù có không thể thì cũng là thật.

Còn về luyện kim thuật sư và độc dược sư bên châu u?

Họ không hiểu được giới cổ võ.

Có thể giúp Giang Nhiên khôi phục hoàn toàn, chỉ có sư phụ của bà mà thôi.

Những Phục Tịch không hỏi gì.

Chỉ là dù bà có hỏi, sư phụ của bà đến và đi không để lại tung tích, muốn gặp cũng

không gặp được.

Phục Tịch thở dài, lấy vài cây dược liệu ra, ném vào lò thuốc, nhắm mắt lại, yên lặng luyện thuốc.

Cũng không biết trong những năm bà còn sống, bà còn có thể gặp lại sư phụ không?

Bà cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa rồi.

***

Ngày 28 tháng 12.

Một đoàn người cùng vào sân bay.

Từ đầu đến cuối, Nhiếp Triều đều tránh xa Lăng Miên Hề, tụt xuống cuối hàng.

May mà có con cún độc thân Giang Nhiên làm bạn, lòng Nhiếp Triều ít nhiều cũng cảm thấy an ủi.

Đây là một chiếc

máy bay dân dụng A380, khoang hạng nhất có 12 chỗ.

Sau khi Phó Quân Thâm lên bèn mở chiếc túi đựng chụp mắt ra, đưa cho Doanh Tử Khâm.

Sau đó, anh điều chỉnh chỗ ngồi, để cô có thể nghỉ ngơi thoải mái.

Đợi Doanh Tử Khâm nhắm mắt, Phó Quân Thâm lại lấy chiếc chăn mỏng ra đắp cho cô.

Nhiếp Triều ngồi bên kia

lối đi, chỉ muốn chọc mù đôi mắt mình.

Anh ta quả thật không nhìn tiếp được nữa.

Đàn ông độc thân một thời gian dài, sao vừa có cô gái mình thích liền trở thành như vậy?

Còn cho chó độc thân sống nữa không?

Lăng Miên Hề vô cùng ngưỡng mộ.

Cô ấy chưa từng trải nghiệm cuộc sống như vậy.

Lúc cô ấy và Nhiếp Diệp gặp nhau đều là đọ vũ lực, nhiều nhất là ăn một bữa, không còn gì khác.

Không có so sánh thì không có tổn thương.

Lăng Miên Hề ngoắc ngoắc tay với Nhiếp Triều.

Trong lòng Nhiếp Triều run rẩy, sợ muốn c.h.ế.t nhưng vẫn đứng dậy, đi qua: “Chị… chị…”

Đàn ông đàn ang như anh ta, quả thật không thể thốt ra được danh xưng kia với một cô gái.

“Em trai, yên tâm.” Lăng Miện Hề vỗ mạnh vai anh ta, vẻ mặt nghiêm túc: “Sau này chị dâu bảo kê cho em.”

Nhiếp Triều mặt mày sầu khổ.

Anh ta sợ đến lúc đó sẽ bị hai người cùng đánh

Lúc này, tiếp viên mở rèm, lại có người lên máy bay.

Trùng hợp là Mạnh Như.

Mạnh Như không có ý định đợi Doanh Nguyệt Huyên cùng đi.

Nhà họ Nguyên có rất nhiều việc, bà ta cũng phải về

nhà họ Nguyên trước cuối năm.

Sau khi thu xếp xong mọi chuyện, chỉ có chuyến bay này là sớm nhất.

Chỗ của Mạnh Như là ở hàng cuối, bà ta không nhìn những hành khách khác trên khoang hạng nhất, thắt dây an

toàn vào, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Bên cạnh, trợ lý đặc biệt cùng đi với bà ta lại bất ngờ thốt lên: “Phu nhân, đó chẳng phải là thiếu gia Nhiếp Triều

ư?”.

Chuyện ông cụ Nhiếp chọn Nhiếp Triều làm ứng cử viên để kế thừa gia tộc không phải là bí mật trong giới danh lưu của Đế Đô.

Là một trong những gia tộc luôn muốn lôi kéo quan hệ với nhà họ Nhiếp, nhà họ Nguyên đương nhiên sẽ càng quan tâm hơn.

Những gia tộc này đến sinh thần bát tự của Nhiếp Triều cũng biết, còn suy tính tìm một đại sư phong thủy tính toán xem con gái trong nhà có xứng với anh ta không.

Chỉ có điều họ vẫn luôn không gặp được, bao gồm cả nhà họ Nguyên.

Mạnh Như ngẩng đầu: “Cái gì?”